Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 360

Trong nháy mắt đó, Sầm Tô toàn thân đều gấp đến đông cứng, không phải là bởi vì Phương Minh muốn hôn cậu lại bị Hàn Kham nhìn thấy, mà bởi vì mỗi khi Hàn Kham tới gần cậu, cậu đều chỉ muốn tránh đến một nơi xa xa, không muốn lại cùng Hàn Kham có bất kỳ tiếp xúc nào.

Phương Minh bị người giật ra, sắc mặt khó coi tới cực điểm, nhìn Hàn Kham rồi đánh giá trên dưới một điểm, sau đó châm chọc nói. " Đây chính là nguyên nhân khiến cậu từ chối tôi? Thật sự là nhìn không ra a, nguyên lai cậu đã sớm tìm được một cái đùi vàng!"

Cổ họng Sầm Tô khô khô chát chát, cậu giống như là phải dùng hết sức lực mới có thể đẩy ra được tay của nam nhân đang vòng qua người cậu, đối với Phương Minh nói. " Anh đừng có mà nói nhảm, vị tiên sinh này là phụ huynh của học sinh mà tôi dạy! "

Sau đó đối với Hàn Kham nói. " Hồi nãy…… Cám ơn anh, chuyện này tôi sẽ tự mình sẽ xử lý tốt. "

Hàn Kham cũng không phải người thích xen vào việc của người khác người, nhưng nghe thấy Sầm Tô hình dung hắn như vậy, trong lòng liền sinh ra mấy phần không vui.

Phương Minh thấy có người tới, cũng không muốn lại cùng Sầm Tô nói thêm cái gì, hung tợn buông lời nói. " Sầm Tô, tôi cho cậu biết, là cậu tới trêu chọc tôi trước, đừng tưởng rằng nói chia tay xong là có thể cùng tôi phủi sạch quan hệ. "

Sầm Tô cười khổ. " Không phải anh là người nói chia tay trước sao? "

Nếu như không phải bởi vì lúc trước Phương Minh đòi chia tay với Sầm Tô, cậu làm sao lại có cơ hội xâm chiếm lấy thân thể này.

Có đôi khi cậu vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau thuộc về Sầm Tô, tựa như cậu lúc trước, đem tất cả đều dâng hiến cho người mà mình quý trọng nhất, nhưng kết quả nhận được lại là, liền một câu quan tâm giản đơn của đối phương cũng không chiếm được.

Phương Minh giống như là thẹn quá hoá giận, nói. " Cứ cho là vậy đi, nhưng mỗi lần tôi nói như vậy, cậu không phải là vẫn như thường sáp tới! "

……

Đại khái là Phương Minh biết người đứng bên cạnh Sầm Tô là nhân vật hắn không chọc nổi, không bao lâu liền rời đi, Hàn Kham mặc dù bận vẫn ung dung đứng ở bên cạnh nhìn xem.

Sầm Tô nói. " Ngại quá! Để anh thấy phiền rồi! "

Dù sao xã hội hiện nay nam nam cũng không phải là chủ đề gì quá xa lạ, trước kia xác thực là Sầm Tô cùng Phương Minh từng kết giao qua.

Hàn Kham hỏi. " Cậu thích hắn? "

Sầm Tô sửng sốt một giây, nói. " Đây là... Là chuyện riêng của tôi! "

Dứt lời, Sầm Tô cũng không có định muốn ở đây lâu, chuyện đã xảy ra rõ mồn một trước mắt, cậu sẽ không còn vì có thể nhìn thấy nam nhân mà cảm thấy mừng rỡ nữa, bây giờ cậu chỉ muốn trốn đến một nơi thật xa, vĩnh viễn không trở lại, mục đích cốt yếu để cậu lưu lại L Thị cũng chỉ là vì muốn nhìn thấy Hàn Dư.

Cậu còn tưởng rằng, mình đời này đều sẽ không có cơ hội được nhìn thấy hài tử.

Hàn Kham nắm chặt cổ tay của cậu, chuyển hướng hỏi. " Cậu thích nam? "

…… Sắc mặt Sầm Tô có chút không được tự nhiên, mím môi không đáp.

Kỳ thật là vào sáng hôm nay gặp được Sầm Tô về sau, Hàn Kham liền cho người điều tra tất cả mọi thứ có liên quan với Sầm Tô.

Lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện, không cha không mẹ, sau khi tốt nghiệp trung học trực tiếp đi làm ấu sư, về sau toàn bộ tiền kiếm được đều tiêu hết lên một người tên là Phương Minh, tiếc là tiệc vui chóng tàn, Phương Minh sau khi tốt nghiệp đại học liền muốn cùng Sầm Tô phủi sạch quan hệ, sau đó trong nhà Sầm Tô dấy lên khói than, hàng xóm cảm thấy không ổn liền đi qua gõ cửa, trong phòng im ắng chết chóc, qua hồi lâu mới có người ra mở cửa.

Mùi trong phòng còn chưa có tản đi, trong phòng khách trưng bày một chậu lửa than đang cháy, nhưng Sầm Tô lại nói rất ổn, không có chuyện gì đáng lo, bởi vì ý niệm ban đầu là muốn tự sát nên đã đem toàn lỗ hổng trong nhà đều khóa chặt, muốn gỡ xuống phải mất bảy, tám tiếng, cuối cùng liền bệnh viện cũng không đi.

Lý lịch của Sầm Tô rất đơn giản, không có quá nhiều sóng to gió lớn, sống hơn hai mươi hai năm đều luôn hướng về một người gọi là Phương Minh.

Chuyện này khiến cho Hàn Kham không khỏi lại nghĩ tới Dư Giản, lúc trước Dư Giản vẫn sẽ luôn xoay xung quanh hắn, rõ rằng là lạnh tới mức khuôn mặt nhỏ đều tái xanh, nhưng lại không chịu lo cho mình, lưu về video dạy cách đan len, sau nhiều lần thất bại, cuối cùng cũng thành công đan cho hắn một cái khăn quàng cổ cùng găng tay.

Hàn Kham lại hỏi. " Thế nào, loại vấn đề này rất khó trả lời sao? Sầm Tô. "

Nghe thấy Hàn Kham gọi tên hiện tại của mình, thân thể khẽ run một cái.

Tựa hồ như là ý thức được chuyện gì, giống như lúc trước mỗi lần Hàn Kham dẫn người về nhà, những người kia tướng mạo nhiều hoặc ít đều cùng một người tên gọi Sầm Lễ có chút tương tự, thời điểm Hàn Kham ôm cậu cũng không muốn nhìn thấy mặt của cậu, cuối cùng còn ghé vào lỗ tai cậu lẩm bẩm một cái tên không thuộc về cậu.

Sầm Tô nói. " Tôi thích ai, thì đó cũng là chuyện cá nhân của tôi, huống hồ chúng ta cũng chỉ là mới quen biết hôm nay, tôi không có nghĩa vụ phải đem tất cả mọi chuyện đều nói cho anh!"

Hàn Kham cười, tiếng cười của hắn khiến cho Sầm Tô cảm thấy bất an.

"…… Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước. " Sầm Tô nghĩ muốn nhanh một chút trốn khỏi nam nhân.

Hàn Kham đột nhiên nghiêng người tới, đem Sầm Tô ấn lên vách tường cứng rắn bên cạnh, tro bụi màu trắng rơi xuống quần áo, trái tim Sầm Tô đập loạn không thôi.

Nam nhân đem môi dán tại bên tai Sầm Tô, giọng khàn khàn nói.

" Chúng ta hôm nay mới vừa quen biết, nhưng sao tôi lại cảm thấy cậu giống như là rất sợ tôi, hử? "
Bình Luận (0)
Comment