Bị Cấp Dưới Có Độ Xứng Đôi 4,2% Đánh Dấu

Chương 36

“Năm đó con làm như thế nào, mới hòa hảo với tiên sinh?” Thiệu Lan lại hỏi vấn đề này, bà muốn cung cấp một ít tham khảo cho con trai.

Nhưng Thiệu Ngôn chỉ miễn cưỡng cười một cái, nói: “Tình huống lúc đó, không giống bây giờ.”

Lúc ấy, có thể thuận lợi trở lại bên người tiên sinh, là bởi vì hắn chứng minh được bản thân mình vô hại.

Mà hiện tại, bản thân mình trong lòng tiên sinh, chỉ sợ là không khác gì hồng thủy mãnh thú.

Vì thế Thiệu Lan giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay hắn, trấn an: “Vậy giao vấn đề cho thời gian đi.”

Thiệu Ngôn lại nghĩ, như vậy, chỉ sợ là không được.

Hắn đã chọc cho tiên sinh nổi giận. Nếu cứ chờ như vậy, nói không chừng, hắn thật sự sẽ hoàn toàn bị bỏ lơ.

Như vậy, không được.

Vỏ táo gọt rất dài bỗng nhiên đứt ngang, rơi trên mặt đất. Alpha nhẹ nhàng đặt quả táo đã gọt vỏ xong lên trên tủ đầu giường, khom người nhặt vỏ táo lên, chuẩn bị mang ra ngoài vứt.

Hắn đứng dậy, dáng người xưa nay thẳng tắp không biết vì sao trông có vẻ hơi khòm, hắn cúi đầu, bởi vì đưa lưng về phía này nên không thấy rõ nét mặt.

Chỉ thấp giọng nói: “Mẹ, con đi về, lần sau lại đến thăm mẹ.”

“Ừ, được.”

Thiệu Lan nhìn bóng dáng con trai rời đi, không biết vì sao, trong lòng có chút bất an.

……

Cố Khinh Ngư trong khoảng thời gian này làm gì cũng không thấy hài lòng.

Bộ phận nhân sự đẩy cho anh vài ứng cử viên, sau khi gặp mặt nói chuyện, đều không vừa lòng lắm.

Đây chỉ là thứ yếu. Chủ yếu là vì, rõ ràng đã nói không muốn gặp mặt người kia, nhưng vì cần phải cho cổ đông một lời giải thích, mà đồng ý cho đối phương có thể tạm thời ở lại công ty.

Dẫn tới mỗi ngày sau đó xảy ra đủ loại “tình cờ gặp mặt”.

Chờ thang máy sẽ gặp được.

Khi mở họp gặp được.

Ra ngoài dùng cơm cũng sẽ gặp được.

Rõ ràng có một tầm mắt hoàn toàn mang cảm giác tồn tại, trước sau cứ nhìn mình chằm chằm.

Nhưng mỗi khi anh trừng mắt qua, thì đối phương lại luôn là đang nhìn nơi khác. Như thể chưa bao giờ nhìnchăm chú qua chỗ anh vậy.

Lại bắt đầu chơi loại chiêu trò này. Trong ngoài bất nhất, trò cũ lặp lại.

Đối với loại hành vi này của Thiệu Ngôn, Cố Khinh Ngư có một trực giác gần như là bản năng.

Vậy thì cứ không thèm phản ứng lại hắn. Một khi phản ứng, sẽ rơi vào cái bẫy mà hắn đã tỉ mỉ thiết kế. Để mộtmình hắn diễn vở kịch một vai đi.

Hôm nay, Cố Khinh Ngư lại hẹn gặp một người phỏng vấn.

Bởi vì nóng lòng muốn thay đổi hiện trạng đang khiến anh cực kỳ bực bội, Cố Khinh Ngư quyết định tạm thời hạ thấp tiêu chuẩn. Vì thế buổi nói chuyện lần này nhìn chung tương đối thuận lợi.

Làm như muốn tuyên bố điều gì đó với ai đó, sau khi buổi nói chuyện kết thúc, Cố Khinh Ngư hạ thân phận tôn quý, mặt mày mang gió xuân, tự mình đưa vị cấp dưới mới sắp sửa nhận chức đến tận cửa thang máy.

Trên đường quay trở về cũng không ngoài ý muốn, một lần nữa tình cờ gặp được người nào đó.

Cố Khinh Ngư lần này hiếm khi không làm lơ đối phương, mà dừng bước chân, đứng yên bên cạnh người hắn, ý vị không rõ mỉm cười, hỏi: “Anh còn nhớ cậu ta không? Người vừa rồi, người kế nhiệm của anh.”

Tư thái Thiệu Ngôn vẫn cung kính như cũ, hắn thấp giọng trả lời: “Nhớ, Lý Minh Duệ. Hồi trung học cậu ta từng nhận viện trợ của tiên sinh, học chuyên sâu ở Little America trở về nước, thạc sĩ Tài chính kiêm tiến sĩ Kỹthuật di truyền, lý lịch mấy năm nay cũng xem như chấp nhận được.”

Câu trả lời của hắn không thể chê vào đâu. Cố Khinh Ngư nhìn không ra trong vẻ mặt hắn có bất kỳ sự nao núng bất an hoặc một chút hối hận nào, điều này khiến anh rất không thoải mái.

Vì thế lười nói thêm nữa, nhấc chân bỏ đi.

Thiệu Ngôn lại bỗng nhiên mở miệng, thấp giọng nói: “Sắp rồi.”

Cố Khinh Ngư dừng lại, khó hiểu nhìn về phía hắn: “Cái gì?”

Ánh mắt Alpha đảo qua phần vai cổ của anh, giống như xuyên qua lớp vải áo sơ mi dày và chiếc áo vest, trực tiếp dừng lại trên tuyến thể của anh.

Cố Khinh Ngư lúc này mới hiểu ý, một luồng khí nóng bỗng dâng lên.

“Tiên sinh sắp sửa sẽ phải cần tôi.” Giọng Thiệu Ngôn rất trầm.

Trên thực tế, trong văn phòng người đến người đi, rất nhiều người đều đang bí mật chú ý đến trận đối đầu rốt cuộc đã diễn ra của hai vị đại Boss này sau nhiều ngày chiến tranh lạnh.

Đáng tiếc âm lượng của hai người đều rất nhỏ, nghe không rõ nội dung cuộc nói chuyện.

Chỉ có thể thấy Thiệu tổng vẻ mặt bình tĩnh, còn tiên sinh thoạt nhìn lại không bình tĩnh như vậy.

Cố Khinh Ngư vô cùng hối hận.

Anh biết rõ, không nên dễ dàng đáp lại cái gã này.

Từ sau khi để hắn giúp mình đánh dấu một lần, người trợ thủ đắc lực ổn trọng đáng tin cậy kia giống như bị người ta xuyên hồn vậy.

Mỗi ngày đều tận lực thử thách giới hạn của anh.

“Câm miệng.” Cố Khinh Ngư thấp giọng khiển trách.

Bước đi vội vàng, trở lại văn phòng của mình.

Các đồng nghiệp âm thầm xem náo nhiệt nhìn lẫn nhau, sôi nổi tỏ vẻ xem không hiểu.

Người bị tạm thời cách chức kia trấn định tự nhiên, người muốn sa thải người ta kia lại ngày nào cũng xù lông.

Trông có vẻ không giống như thực sự cãi nhau, ngược lại giống như đang lặng lẽ so kè hơn.

Không biết đang chơi trò tình thú gì.

……

Không biết có phải bị câu nói kia của đối phương ảnh hưởng hay không.

Cố Khinh Ngư trở lại văn phòng, thân thể có chút khô nóng, anh cởi bỏ cà vạt rút ra ném sang một bên.

Cảm giác tin tức tố có chút mất khống chế.

Lần cuối cùng đánh dấu, đúng là đã cách đây một khoảng thời gian.

Cho nên, gã kia trong khoảng thời gian này ngày nào cũng đều đang đếm ngày cho loại việc này, hoàn toàn không nghĩ tới việc phải nghĩ cách phản đòn sao.

Thiệu Ngôn đúng là đang tính toán.

Tuy rằng không được cho phép đến gần người, nhưng vẫn luôn nấn ná ở khoảng cách mà tiên sinh có thể chịuđựng được.

Giống một gã thợ săn kiên nhẫn, toàn bộ thân xác và tâm trí chờ đợi thời cơ thích hợp nhất để săn mồi.

Nhưng có lẽ tâm tính hắn còn chưa tu luyện đến nơi. Trên người tiên sinh, mùi tin tức tố của hắn càng lúc càng nhạt. Phát hiện này khiến cho hắn dần dần nôn nóng bất an.

Độ xứng đôi siêu thấp, hoàn toàn không phải là ứng cử viên thích hợp. Cộng thêm câu nói “Có thể không cần hắn” của tiên sinh. Thiệu Ngôn cảm thấy, hắn không thể tiếp tục duy trì như vậy.

Tan làm hôm nay, hắn đã đợi sẵn bên cạnh xe của tiên sinh.

Tài xế không dám nói gì với hắn, mà khi tiên sinh xuống lầu, nhìn thấy hắn ở nơi này, chỉ làm như không thấy.

Cố Khinh Ngư lên xe, động tác tài xế đóng cửa cho anh, lại bị Alpha ngăn lại.

Hắn chống một tay lên cửa xe, đôi mắt nhìn Omega ở hàng ghế phía sau, thấp giọng gọi người: “Tiên sinh.”

Hắn không nói mình muốn làm cái gì, chỉ an tĩnh chờ.

Tài xế Beta không cảm nhận được mạch nước ngầm giữa bọn họ.

Cổ họng Cố Khinh Ngư nhúc nhích, vành tai trắng nõn ửng đỏ. Anh ngồi xích vào trong một chút, dành ra một chút chỗ trống, nói: “Lên đây.”

Thiệu Ngôn liền khom lưng ngồi vào, đóng cửa xe lại.

Tài xế không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôn trọng không hỏi nhiều, vòng ra phía trước lái xe.

Cũng không bất ngờ khi tấm ngăn được nâng lên. Khoảng thời gian trước, hễ tiên sinh và Thiệu tổng ngồi ở phía sau, thì tấm ngăn chưa bao giờ hạ xuống.

Chiếc xe vững vàng khởi động.

Sau khi Thiệu Ngôn lên xe, liền ngồi rất gần. Hắn nghiêng người đối mặt với Cố Khinh Ngư, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm anh. Cố Khinh Ngư không hề lảng tránh, cũng nhìn hắn. Trong mắt hai người xác thật đều có một loại thành phần gọi là phân cao thấp.

Cố Khinh Ngư khẽ bật cười trước, nói: “Anh tới sớm rồi, còn chưa đến lúc đâu.”

Ánh mắt Thiệu Ngôn hơi cúi xuống dưới, lướt đến cổ áo anh, ở đó đã được cởi hai nút, lộ ra hình dáng xương quai xanh duyên dáng. Nhiệt độ cơ thể của tiên sinh so với ngày thường hơi cao một chút, thân thể toả ra chút hơi nóng, làm cho tin tức tố tràn ra xông lên cực kỳ thơm ngọt.

Hắn cúi đầu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ bên gáy anh, thấp giọng hỏi: “Phải khi đó mới có thể tới hay sao?”

Hô hấp Cố Khinh Ngư hơi khựng lại, bị thân thể hắn áp tới dồn ép, dựa sát vào chỗ ngồi. Tin tức tố dày đặc của Alpha giống như thực thể bao phủ lấy anh, rõ ràng đáng lẽ không có tác dụng uy hiếp, nhưng Cố Khinh Ngư lại cảm thấy chính mình bị uy hiếp.

Đây chỉ là một loại ảo giác. Anh có thể dễ dàng thoát khỏi sự bao vây của đối phương.

Cố Khinh Ngư nâng tay lên, đẩy hô hấp gần trong gang tấc ra xa một chút, vẻ mặt thoải mái, xem ra không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

Anh nói: “Ngược lại không cần khắt khe như vậy. Chỉ là lúc này anh tới, có ích gì?”

Thiệu Ngôn nói: “Có thể hầu hạ tiên sinh.”

Hai người trong khoang xe tối tăm im lặng nhìn nhau, Cố Khinh Ngư cảm giác mình lại nóng lên, cổ họng anh cử động, nhẹ giọng trả lời: “À.”

Đây giống như một sự cho phép.

Thiệu Ngôn vì thế một lần nữa phủ người lên, lần này, môi bọn họ đè lên nhau. Còn bàn tay to của hắn, thì xuyên qua khuỷu tay anh, vòng ôm lấy thân thể anh, nhiệt độ nóng bỏng cách lớp vải mỏng manh, rơi lên hông anh.

Cố Khinh Ngư không cố đẩy hắn ra nữa.

Vì thế ban đầu chỉ là nhẹ nhàng dán môi trở thành tinh tế dày đặc mút lấy.

Ngực hai người dán vào nhau, Cố Khinh Ngư có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mãnh liệt của Alpha, rất nhanh, rất gấp, còn lâu mới bình tĩnh như vẻ ngoài của hắn. Phát hiện này thoáng giảm bớt sự không vui trong khoảng thời gian này của anh.

Cố Khinh Ngư hơi buông lỏng hàm răng đóng chặt, đầu lưỡi đang cố gắng nạy ra của hắn lập tức chui vào, quấn quýt cùng với đầu lưỡi của anh.

Không biết là ai phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, Cố Khinh Ngư bất giác đưa tay lên đè cổ Alpha lại, hai người áp trán vào nhau, môi lưỡi quấn quýt, hoàn toàn không thể tách rời.

Hai luồng tin tức tố nồng đậm không hề xứng đôi, khó dung hợp dễ dàng, lại bị nhốt trong khoang xe chật hẹp, chỉ có thể vấn vít với nhau, tranh giành không gian hữu hạn.

Hôn môi cũng không giảm bớt cơn nóng nhiều lắm, ngược lại, thân mật dính sát làm cho nhiệt độ cơ thể của Cố Khinh Ngư trở nên cao hơn. Nhưng anh lại không thể phủ nhận, Thiệu Ngôn từng có vài lần kinh nghiệm đánh dấu, ở một mức độ nhất định vẫn có thể trấn an những khô nóng trong thân thể anh.

Tin tức tố mạnh mẽ nhưng vô hại cọ rửa linh hồn anh, mỗi một chỗ cảm thấy ngứa ngáy đều được chăm sóc quan tâm tới, Cố Khinh Ngư có thể cảm nhận sự sung sướng khi được trấn an, nhưng vẫn luôn có một sự không thỏa mãn tiềm ẩn.

Muốn nhiều hơn, muốn trực tiếp hơn.

Nhưng cụ thể là cái gì, thì bản thân Omega không có đủ kinh nghiệm cũng không nói rõ được.

Anh chỉ đòi hỏi hoàn toàn dựa vào bản năng, đảo khách thành chủ, càng thâm nhập mút hôn.

Trong khoảnh khắc nhận thấy Alpha thoáng rời ra, trong lòng Cố Khinh Ngư hiện lên vẻ không vui sâu sắc.

Đây là công dụng duy nhất của hắn hiện giờ đối với mình, ngay cả chút việc nhỏ này cũng làm không tốt sao?

Nhưng xem ra, Thiệu Ngôn cũng không phải là ý kia.

Hắn chỉ là hơi nhổm dậy, điều chỉnh động tác.

Đôi bàn tay vượt qua kích cỡ bình thường trượt theo hông Cố Khinh Ngư xuống mông anh, trước khi anh phản ứng lại, dùng sức một cái, nâng toàn bộ người anh lên, đặt trên đùi mình.

“Như vậy, tiên sinh có thể thuận tiện hơn một chút.” Hắn nói.

Giây tiếp theo, đôi môi ấm áp một lần nữa phủ lên.

Động tác như vậy quả nhiên thuận tiện hơn.

Cố Khinh Ngư không cần ngửa đầu nữa, mà chỉ cần vịn bả vai rộng lớn của Alpha, cúi đầu hôn môi với hắn.

Bình Luận (0)
Comment