Lời nhắc nhở: Truyện này tác mới tập tành dịch, thế nên có chỗ cấn cấn mong độc giả hiểu.
Vì dịch giả cũng là tác giả bộ "Mình chỉ muốn làm nam nhân bình thường", thế nên xưng hô cũng sẽ thay đổi nha...
Ta - ngươi thì theo hoàn cảnh sẽ hô: Cậu-tôi, Cô- tôi hay mày- tao.
“ Cậu chính là Giang An”
“ Từ hôm nay trở đi, cậu chính là nam nhân của tôi, không quản là thân thể hay là linh hồn, tất cả đều thuộc về tôi.”
Đêm khuya, trong một cửa hàng tiện lợi ven đường, Giang An- một nhân viên cửa hàng ngồi tại phía sau quầy, đang nhìn một cô gái cao ngạo đứng trước mặt.
Sững sờ trong chốc lát, Giang An ho nhẹ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái có chút xấu hổ trả lời:
“ Cô nói lảm nhảm gì vậy? Tiệm chúng tôi không thu bệnh nhân tâm thần, nếu không thì cô có thể đi sang tiệm rửa chân bên sát vách nhìn xem?”
Nghe vậy, trên khuân mặt tuyệt mỹ của An Vũ Yên chút nhiều âm trầm, từ trên thân lấy ra một tờ hôn ước rồi ném tới mặt Giang An, lạnh lùng nói ra:
“ Đây là hôn ước của chúng ta, là từ cha mẹ của hai nhà định ra, cho nên cậu từ giờ trở đi chính là người đàn ông của tôi.”
“ Nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng tưởng rằng...”
Còn không đợi An Vũ Yên nói hết lời, chỉ nghe tiếng “Xoẹt”, tờ giấy hôn ước trong tay Giang An bị xé nứt ra làm hai nửa.
Lúc này, Giang An cũng biết thân phận cô gái điên này, vài ngày trước, cậu nhận được cuộc điện thoại từ gia đình, nói là cho cậu một đối tượng hẹn hò mà còn chẳng biết chút thông tin nào.
Thân là thanh niên kiệt xuất thế kỷ 22, Giang An ghét nhất là mấy cái chuyện ép duyên, cho nên đối với An Vũ Yên, cậu không hề khách khí mà nói ra:
“ Tôi đã xé hôn ước, cho nên từ nay chúng ta không còn bất cứ mối quan hệ nào, chị đại từ chỗ nào thì nên về chỗ đó nha, tôi không tiễn!”
Nói xong, Giang An nằm trên ghế xích đu mệt mỏi ngáp, phảng phất là làm một chuyện nhỏ chẳng hề có ý nghĩa.
Mặc dù cô gái trước mặt này rất xinh đẹp, nhưng Giang An cực kỳ ghét đối với loại hình ép duyên này.
Cậu ưa thích yêu đương tự do tự tại mà không phải trói buộc bởi một tờ giấy nho nhỏ.
Nhìn hôn ước bị ném đến bên trên, đôi mắt An Vũ Yên sững sờ, có chút không tin tưởng lỗ tai của mình.
Trước khi tới, cô đều đã làm xong việc chuẩn bị kết hôn với Giang An, thậm chí còn dự đoán tới mấy loại khả năng, thế nhưng duy chỉ có một điều mà cô không nghĩ tới, đó là đối phương thế mà trực tiếp xé tờ hôn ước đó ngay trước mặt mình.
Cô đường đường là đại tiểu thư nhà họ An tỉnh Tô, lúc nào lại bị người khác từ chối như này?
Một giây sau, khuôn mặt An Vũ Yên trở nên lạnh vòng qua quầy hàng, đi tới bên cạnh Giang An.
Nghe được động tĩnh, Giang An nằm tại ghế xích đu mở to mắt, nhìn An Vũ Yên bên cạnh, nghi ngờ nói:
“ Cô tại sao còn chưa đi? Đầu tiên nói trước, đối với hôn ước này, tôi không hề có hứng thú, cô cũng không tình nguyện mà ta lại không muốn, cùng cưỡng ép khác nhau chỗ nào.”
Nghe nói như thế, An Vũ Yên duỗi ra cánh tay trắng nõn, sau đó một tay đem Giang An từ trên ghế xách lên, âm thanh lạnh lùng nói:
“ Đây không phải là thứ mà cậu có thể quyết đinh, xem ra lâu như vậy không gặp, tôi trước hết nên dạy dỗ thật tốt tính cách của cậu đúng không nhỉ?”
Dứt lời, không cho Giang An cơ hội phản kháng, An Vũ Yên hung hăng trực tiếp đem cậu ta quăng xuống đất, phát ra tiếng vang to lớn.
“ Má ơi!!! Con mẹ cô...!!!”
( Đoạn này dịch ra là thế chứ ko phải là chế đâu nha)
Bị ngã rơi xuống đất, Giang An bị đau kêu một tiếng. Thế nhưng vừa định nổi giận hơn nữa, cậu đã thấy An Vũ Yên cầm một vật trong tay.
Đó là một cây dao gọt trái cây sáng loáng, lóe lên thứ ánh sáng khiến người ta phải sợ hãi.
“Cưỡng ép?” Trên mặt của An Vũ Yên nở một nụ cười kỳ quái, bên trong cặp mắt phượng kia tràn đầy vẻ hung ác.
“ Tôi quyết định sự việc, không cho phép bất cứ kẻ nào đổi ý.”
“ Cậu càng chống cự, tôi đối với cậu càng cảm thấy hứng thú.”
An Vũ Yên nói xong, trực tiếp ngồi lên người Giang An, đôi môi đỏ mọng hôn xuống, chỉ dùng một tay đã khống chế được cả đôi tay của cậu.
“ Ưm! Ưm!” Giang An trừng to mắt khi bị cường hôn, không dám tin An Vũ Yên đang gần cậu trong gang tấc.
Một vật gì đó đang duỗi vào trong miệng, không ngừng cố gắng quấn lấy lưỡi của cậu..
Trọn vẹn qua hai phút rưỡi, khi Giang An không có dư lực phản kháng, An Vũ Yên cuối cùng cũng thoả mãn buông cậu ta ra.
Liếm liếm đôi môi đỏ mọng gợi cảm, An Vũ Yên lau đi dịch thể còn sót lại ở khóe miệng, trong mắt đẹp xuất hiện một chút khát vọng, đây chính là một thứ mà cô chưa bao giờ được cảm thụ qua.
Đợi hơn mười năm, cuối cùng là có thể có được tên không biết điều này.
Tuy nhiên, trái ngược với An Vũ Yên, Giang An lại giống như không còn gì luyến tiếc mà nằm trên mặt đất, nói lẩm bẩm một cách thương tâm:
“ Tôi giữ nụ hôn đầu tiên hơn hai mươi năm, thế mà chỉ trong chốc lát đã biến mất.”
Nghe được cậu ta lẩm bẩm một mình, An Vũ Yên đứng dậy từ trên thân Giang An, vẻ mặt vẫn chưa thoả mãn cười nói:
“ Phản ứng thật là đáng yêu, yên tâm đi, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi.
“ Cậu bây giờ hẳn là phải vui lên, nếu như không phải hai chúng ta không có hôn ước đó, cậu cả đời cũng chẳng bao giờ hôn tôi được.”