Thế nào, mày cũng giống như chúng tao mà.
Trong chốc lát, tại con mắt không cam lòng của Giang An, cậu ta bị mấy tên bảo tiêu trực tiếp vác ra ngoài.
Tiếp theo nghênh đón cậu, có thể là thứ còn đáng sợ hơn cả địa ngục.
Lương Đông: “ Chúng ta làm như vậy có quá đáng không?”
Vương Lâm: “ Không có việc gì, huynh đệ không phải là luôn hố nhau hay sao.”
Trương Khải: “Đừng nói điều xui xẻo này nữa, tao vừa nhân dịp hỗn loạn vừa nãy mà cướp được một cái thẻ này, chúng ta buổi chiều ăn chơi chỗ nào đây?”
Vương Đông, Vương Lâm: “ Hay lắm con chó này, mày đúng là anh em tốt”.
...
Cho dù tại nơi đông đảo tập đoán xí nghiệp như thành phố Giang Nam, tập đoàn Lăng Tiêu thế mà chính là tồn tại đứng thứ nhất thứ hai ở nơi này.
Mà trong vô số lãnh đạo thì An Vũ Yên chính là kỳ nữ trong giới kinh doanh, như là một thần thoại, có rất nhiều chiến tích sáng chói.
Dưới văn phòng cao lớn, mấy tên bảo tiêu khiêng Giang An bị trói đi vào bên trong tập đoàn, trong nháy mắt hấp dẫn không ít ánh mắt nhân viên.
Tại dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Giang An bị khiêng đi vào trong thang máy.
Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, chỉ còn lại âm thanh “ Soạt soạt”.
Hôm nay, An Vũ Yên mặc một thân váy dài có đai lưng màu đen, tóc như là thác nước mềm mại đổ xuống.
Làn da trắng nõn mềm mại có thể bóp ra nước, cộng thêm cách ăn mặc cùng với khuôn mặt xinh đẹp càng là không gì sánh được.
Khi mà cô ấy đang chuyên tâm trong văn phòng, ngoài cửa đột nhiên bị gõ, phát ra âm thanh“Cốc cốc”.
Khuôn mặt An Vũ Yên lạnh lùng, không có bất cứ biến hóa nào, cũng không ngẩng đầu lên nói ra:
“ Mời vào”
Cửa từ bên ngoài đẩy ra, một tên bảo tiêu khiêng Giang An đi đến, sắc mặt cung kính nói:
“ Thưa đại tiểu thư, chúng tôi đã mang tới người ngài cần.”
Nghe vậy, cây bút trong tay An Vũ Yên dừng lại, nhìn khuôn mặt Giang An bi phẫn bị bảo tiêu khiêng trên vai, khóe miệng cô nở một nụ cười.
“ Để cậu ta xuống dưới đất, sau đó mấy người ra ngoài.”
Giang An liền bị bảo tiêu ném lên sàn nhà lạnh buốt.
Đợi đến khi bảo tiêu rời khỏi đây, An Vũ Yên lúc này mới thả ra cây bút trong tay, đứng người lên đi tới trước mặt Giang An.
Cô ngồi xổm người xuống, duỗi ngòn tay ra nhéo nhéo mặt Giang An, đôi mắt đẹp hiện lên nụ cười đắc ý:
“ Nhìn ra cậu có lá gan rất là lớn nha, thế mà nhân dịp thời điểm tôi ngủ chạy đi, lại còn dám nói cháo tôi nấu khó ăn.”
“ Ư..ư” Giang An không cam lòng kháng nghị.
Nhưng miệng cậu bị quấn lấy một vòng băng dán, căn bản là không thể mở lời được.
An Vũ Yên dùng tay cầm lấy cằm cậu ta, nói khẽ: “ Xét thấy cậu hai lần không nghe lời, cho nên tôi muốn trừng phạt nho nhỏ đối với cậu.”
Dứt lời, An Vũ Yên xé băng dán ngoài miệng của Giang An, sau đó môi đỏ mê người cấp tốc hôn đi lên, ngăn chặn miệng cậu ta.
Còn không đợi Giang An nói chuyện, con ngươi chợt co rút lại, hiện lên một vệt vẻ đau xót.
Trong miệng truyền đến cảm giác đau nhói, cậu không thể tin được nhìn chằm chằm An Vũ Yên đang hôn cậu gần trong gang tấc.
Nữ nhân này lại dám cắn lưỡi mình!
Hai người mắt đối mắt cùng nhau, người trước đắc ý, người sau đau khổ, tạo thành so sánh tương khắc.