Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ (Bản Dịch Full)

Chương 131 - Chương 1975. Đại Kết Cục -Chương 1978. Đại Kết Cục (4)

“Ta đi tu luyện, đừng đến quấy rầy ta.” Thời Quang giới chủ nói xong, thân hình lóe lên, trực tiếp biến mất vào chỗ sâu trong dòng sông thời gian.

Thoáng thấy Thời Quang giới chủ biến mất, Lục Trần lắc đầu, không quan tâm nữa, chính mình cũng một lòng một dạ tu luyện.

Thần niệm Lục Trần dung nhập vào trong nội vũ trụ, xây dựng đại đạo, hoàn thiện vũ trụ.

Lục Trần muốn hoàn thiện vũ trụ, chỉ là thiếu thời gian mà thôi, chỉ cần cho hắn thời gian, xây dựng toàn bộ đại đạo nội vũ trụ cần có, lại chém đứt liên hệ nhân quả với vũ trụ, là hắn có thể siêu thoát, trở thành nhân vật cấp vô thượng Giới Chủ.

Thời gian giống như bóng câu qua khe cửa lặng lẽ trôi qua, vạn năm cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.

Nội vũ trụ của Lục Trần trải qua vô số năm tháng hắn xây dựng, càng thêm cường đại, nội vũ trụ này do đại đạo Kiếm Ý làm chủ đạo, khắp nơi đều tràn ngập khí tức sắc bén.

Lục Trần cảm giác theo sự hoàn thiện không ngừng của nội vũ trụ, uy lực của kiếm ý lại tăng lên không ít, chém giết cấp bậc Đạo Tổ, e rằng cũng càng thêm dễ như trở bàn tay.

Trong dòng sông thời gian, không có nhận thức thời gian, Lục Trần cũng không biết chính mình đã ở đây bao lâu, tu hành trong hoàn cảnh cô độc, trong lòng hắn bất tri bất giác dâng lên nỗi nhớ nhung, nhớ sư phụ hắn, nhớ sư muội Liễu Khuynh Thành, nhớ Bạch Hi, nhớ tất cả những người có liên quan với hắn.

“A…”

Năm tháng muôn thuở vội vã trôi qua, Lục Trần đang tu luyện, lại nghe thấy một tiếng hét lớn: “Mệnh ta do ta không do trời, Lý Trường Không ta tuyệt thế vô song, là vạn cổ kỳ tài…”

Lục Trần quay đầu, trợn mắt há mồm nhìn phía trước, có một bóng dáng đứng đó, tay trái chống nạnh, tay phải giơ lên cao, ngón giữa chỉa ra, tư thế vô cùng làm dáng, khiêu khích nói lời tàn nhẫn lên bầu trời.

Người này không phải ai khác, đúng là Thời Quang giới chủ.

Đầu Lục Trần hơi choáng váng, Thời Quang giới chủ đây là đang làm gì.

Ầm ầm!

Giữa thiên địa đột nhiên phát sinh chấn động, một uy áp vô cùng kinh khủng trải khắp đất trời, tựa như thiên uy, mặc dù lấy đạo hạnh của Lục Trần, cũng cảm nhận được cảm giác ngạt thở.

Thiên nộ!

Mấy lời tàn nhẫn Thời Quang giới chủ Lý Trường Không nói ra khi nãy, thành công chọc giận ý chí vũ trụ.

Ầm!

Một tia sấm sét màu tím nối liền trời đất, mang theo uy năng diệt thế, đánh vào trên người Lý Trường Không.

Cả người Lý Trường Không bị điện giật thành một bộ xương trong suốt, phát ra tiếng kêu thảm thê lương, toàn thân đau đớn co rút, nhưng vẫn quật cường giữ nguyên tư thế làm dáng, ngón giữa dựng lên.

“Tặc lão thiên, có gan thì đánh chết ta, Lý Trường Không ta không tin trời không tin đất, chỉ tin chính ta, để bão tố tới mãnh liệt hơn nữa đi.”

Bùm bùm bùm, mấy trăm tia sét màu tím toàn bộ rơi lên người hắn.

Giống như ý chí vũ trụ đang tác thành cho hắn.

“Tặc lão thiên, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng bắt nạt ít… Áu!”

Lục Trần nhìn đến cạn lời, trong lòng móc mỉa một câu, lại không có mỹ nữ tìm ngươi từ hôn, đòi bồi thường của hồi môn, gào cái rắm ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.

“Trời không sinh Lý Trường Không ta, vũ trụ muôn thuở như đêm dài…”

Sau khi Lý Trường Không hét xong câu này, Lục Trần rõ ràng nhìn thấy, vô số thần lôi đồng loạt oanh kích mà xuống, toàn bộ rơi lên người Thời Quang giới chủ, tiếng kêu thảm thiết cỡ kia, Lục Trần nghe đều thấy ác hàn, khó có thể tưởng tượng, Thời Quang giới chủ chịu tội lớn cỡ nào.

Thần lôi lần này, ước chừng rơi xuống mấy canh giờ.

Mới bắt đầu, Lý Trường Không còn chiến ý sục sôi, lớn tiếng kêu rên, thoạt nhìn lực lượng còn cực kỳ đầy đủ, nhưng đến cuối cùng, lớn tiếng kêu rên biến thành nhỏ giọng rên rỉ.

Lục Trần âm thầm vì Thời Quang giới chủ lo lắng, sẽ không bị đánh chết đó chứ.

Không biết qua bao lâu, Thời Quang giới chủ kéo thân thể tàn phế toàn thân rạn nứt, mặt đầy mệt mỏi lết tới trước mặt Lục Trần, phẫn nộ chất vấn: “Ngươi gạt ta.”

Lục Trần trấn định trả lời: “Ta gạt ngươi cái gì?”

Thời Quang giới chủ tức giận nói: “Không phải ngươi nói khiêu khích ông trời là có thể thành công chứng đạo sao?”

Lục Trần buông tay, nói: “Ta chưa từng nói những lời này.”

Trong lòng phỉ nhổ một câu, ngươi gào thét khiêu khích với ý chí vũ trụ, ông trời không bổ ngươi thì bổ ai, điển hình ra vẻ bị sét đánh.

Nghe được lời Lục Trần nói, Thời Quang giới chủ hơi ngớ ra, Lục Trần quả thực chưa từng nói khiêu khích ông trời, chỉ nói cho hắn quá trình.

Thế nhưng, kết hợp với lời đối phương nói, đó chính là khiêu khích ý chí vũ trụ.

Chẳng lẽ hắn hiểu sai rồi?

Thời Quang giới chủ mang theo nghi hoặc đầy mình rời đi, nhiều năm sau, hắn chứng đạo vô thượng Giới Chủ, chuyện xấu hổ đã từng làm bị Lục Trần tuyên dương ra khắp thiên hạ, tử vong tính xã hội ngay tại chỗ.

Bên này, Lục Trần còn đang xây dựng đại đạo nội vũ trụ, thần hồn dung nhập vào trong, như một ý chí bao phủ, vững vàng nắm giữ toàn bộ nội vũ trụ.

Theo nội vũ trụ lớn mạnh, thực lực của Lục Trần cũng bắt đầu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, như ngồi tên lửa vọt lên, nhưng cứ luôn cảm thấy bên trong nội vũ trụ thiếu thứ gì đó, trước sau không hoàn chỉnh.

“Rốt cuộc thiếu cái gì đây?” Lục Trần khổ não gãi đầu, vẻ mặt một mảnh mờ mịt.

Trong nơi sâu xa, Lục Trần cứ cảm giác bước vào Giới Chủ cảnh còn thiếu chút gì đó, nhưng lại không biết rốt cuộc thiếu cái gì, dù sao biết chỉ cần bù đủ thứ gì đó, như vậy nội vũ trụ sẽ phát sinh biến chất, bước vào vô thượng Giới Chủ cảnh.

Hết chương 1959.

1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1960

Chương 1975. Đại kết cục

Biên hoang vũ trụ nơi xa, Mạnh Du Nhiên và Thánh Chủ ngồi đối mặt nhau, giữa bọn họ có một bàn cờ.

Mạnh Du Nhiên hạ một quân cờ trắng, lập tức mỉm cười nói: “Ngươi cảm thấy còn bao lâu nữa hắn có thể ngộ ra?”

Bên cạnh hai người, có một đồ vật giống như hình chiếu 3D, bên trong hiện ra Lục Trần đang ở dòng sông thời gian phía xa, mặt viết đầy mấy chữ buồn rầu rõ ràng.

Ngón tay Thánh Chủ kẹp một quân cờ đen hạ xuống, nói: “Khó mà nói, khó mà nói, có thể là một giây sau, cũng có thể là phải ngàn vạn năm.”

“Ha ha, rửa mắt mong đợi.” Mạnh Du Nhiên nói, một quân cờ trắng hạ xuống, vừa vặn hiện thế giáp công với cờ trắng xung quanh, khẽ cười nói: “Ngươi thua.”

Bên cạnh hai người, đứng vô số người quen của Lục Trần, năm vị sư phụ, Lạc Quân Lâm, Trịnh Thuần Quân, Kiếm Quân Chủ, Liễu Mục, và đám người Võ Vô Địch, ánh mắt của bọn họ không chú ý bàn cờ, mà là nhìn Lục Trần trong hình chiếu.

Không ít người đều âm thầm cổ vũ sĩ khí cho Lục Trần dưới đáy lòng, bởi vì lần này Lục Trần rất có thể đột phá Giới Chủ cảnh, cũng có thể không đột phá nổi.

Bên Lục Trần, trước sau vẫn không đột phá nổi Giới Chủ cảnh.

Thoáng chốc đã một vạn năm.

Tuy tu vi Lục Trần vẫn còn kẹt ở Tạo Giới cảnh viên mãn, nhưng nội vũ trụ đã đủ cường đại, có thể tuỳ tiện đánh giết Đạo Tổ đứng đầu.

Lục Trần ngồi buồn xo trong dòng sông thời gian đằng đẵng hai mươi vạn năm, mãi đến có một ngày, hắn cảm ứng được một tia khí tức nguy hiểm, vụt cái đột ngột mở mắt, không trung xẹt qua hai luồng thần mang rực rỡ.

Một bóng dáng bất ngờ xuất hiện trước Lục Trần, người tới có dáng vẻ nam tử trung niên, tư thế oai hùng cái thế, ánh mắt thâm thúy đáng sợ, tràn ngập cảm giác uy nghiêm và bá đạo, hắn tùy ý đứng đó, rõ ràng không phát ra bất cứ khí tức gì, thế nhưng lại khiến trong lòng Lục Trần nhảy lên kịch liệt, cảm giác nguy cơ sởn gai óc trải rộng toàn thân.

Người này không phải ai khác, đúng là Vận Mệnh giới chủ.

Lục Trần trong lúc loáng thoáng nhìn thấy sau lưng Vận Mệnh giới chủ hiện ra một vũ trụ mênh mông cuồn cuộn, gần như vô biên vô hạn.

Mà lúc hắn đối mặt với Vận Mệnh giới chủ, giống như gặp phải áp lực của một vũ trụ, áp lực ngập trời này khó mà dùng lời hình dung được.

Trong vũ trụ phía sau Vận Mệnh giới chủ, Lục Trần nhìn thấy vô số sinh linh, những sinh linh này có phàm nhân, có võ giả, có yêu, vạn vật thế gian đều có.

Phàm nhân đang vì nhét đầy dạ dày mà bôn ba lao lực, võ giả đang vì cướp đoạt tài nguyên mà xảy ra chiến đấu đổ máu, Yêu tộc đang vì hoá hình mà khổ sở cố gắng tu hành.

Vạn vật sinh linh, đều có sứ mạng của mình.

Lục Trần nhìn thấy từng hình ảnh này, toàn thân chấn động, giống như chợt có giác ngộ, sáng tỏ thông suốt.

Rốt cuộc hắn đã biết nội vũ trụ thiếu thứ gì.

Sinh mệnh!

Đúng vậy, chính là sinh mệnh!

Nội vũ trụ của hắn từ vô số đại đạo xây dựng mà thành, ý niệm chợt động, hắn có thể nháy mắt nắm giữ lực lượng vũ trụ mênh mông, nhưng nội vũ trụ tử khí nặng nè, không có bất cứ sinh mệnh nào tồn tại, giống như một vũ trụ tử vong.

Có sinh mệnh, có người, có yêu, có vạn vật sinh linh trên thế gian, tràn ngập sinh cơ, đây mới là dáng vẻ một vũ trụ chân chính nên có.

“Bây giờ mới biết à?” Khí tức quanh người Vận Mệnh giới chủ nhập vào xuất ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Trần, nói: “Đáng tiếc, biết cũng đã chậm.”

Vận Mệnh giới chủ bước chân đạp mạnh, tiến vào trong dòng sông thời gian, đi tới trước mặt Lục Trần, phát ra một luồng thiên uy vô thượng, ép Lục Trần không thở nổi, lại lấy giọng điệu hờ hững nói: “Vận mệnh nói, ngươi không nên tồn tại.”

Vận Mệnh giới chủ nói xong, giơ tay lên, một luồng kiếp quang hủy diệt vận mệnh đánh vào thân thể Lục Trần.

Toàn thân Lục Trần chấn động, đau nhức kịch liệt lan khắp người, tiếp đó thân thể nứt ra, từng tia sáng xuyên qua tan vỡ, cuối cùng hoá thành quang vũ, tiêu tán giữa thiên địa.

Chỉ có một vũ trụ màu vàng, im lặng trôi nổi ở nơi đó.

Vận Mệnh giới chủ dùng một chiêu, lập tức giết chết Lục Trần.

“Lục Trần!”

“Tiểu Lục Trần!”

“Lục huynh!”

Bên cạnh Sơn Hải giới chủ, vô số người có quan hệ với Lục Trần, nhìn thấy một màn này, tất cả đều lộ ra vẻ khiếp sợ, không thể tin được, bọn họ thế mà tận mắt thấy Lục Trần tử vong.

Trong lòng năm vị sư phụ dâng lên bi thương to lớn, dùng nổi ánh mắt tức giận thêm căm hận nhìn chằm chằm Sơn Hải giới chủ, giống như không nghĩ tới, sư tổ mình lại là người vô tình như vậy.

Vành mắt Hoa Điệp đỏ lên, quát Sơn Hải giới chủ: “Lão đầu tử, lòng dạ ngươi thật tàn nhẫn, vậy mà trơ mắt nhìn Tiểu Lục Trần tử vong, ngươi, ngươi tức chết ta rồi.”

Hoa Điệp nói xong, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Mạnh Du Nhiên nhìn thấy năm đệ tử dùng ánh mắt căm hận nhìn hắn, giống như thoáng cái hắn liền bị chúng bạn xa lánh, ánh mắt người xung quanh nhìn hắn cũng cực kỳ bất thiện, dáng vẻ như muốn đánh hắn.

Mạnh Du Nhiên lập tức biết đã làm nhiều người tức giận, vội vàng nói: “Yên tâm đi, tiểu tử kia còn chưa chết đâu.”

“Hắn đã chạm đến ngưỡng cửa kia, sẽ không dễ dàng tử vong, vả lại nói, Vận Mệnh giới chủ trước đây làm ra cống hiến to lớn vì vũ trụ, tuy biến thành người khác, nhưng trong lòng ta vẫn không thể hạ tử thủ với hắn.” Nói đến đây, Mạnh Du Nhiên yếu ớt thở dài một hơi.

“Không chết?”

Hết chương 1960.

1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1961

Chương 1976. Đại kết cục (2)

Lời Mạnh Du Nhiên nói làm người xung quanh chuyển buồn thành vui, lực chú ý lần nữa chuyển đến trên hình ảnh.

“Ta chết rồi sao?

“Ta không chết, nếu chết thì làm sao còn ý thức.”

Một câu nói tự hỏi tự trả lời vang lên.

Lục Trần không biết chính mình đang ở nơi nào, cũng xác định bản thân không chết, nhưng rốt cuộc đang ở đâu, hắn lại không biết.

Đột nhiên, Lục Trần nhìn thấy một vùng đất đai, núi sông, biển cả, nhật nguyệt, sao trời cô quạnh.

Lục Trần bỗng nhiên chấn động toàn thân, chính mình vậy mà đang ở trong nội vũ trụ, giống như một u hồn không có thân xác, tuy không có thân xác, nhưng có thể quan sát cả vũ trụ.

Đây là chuyện như vậy.

Rất nhanh Lục Trần đã hiểu được chính mình vì sao không tử vong, bởi vì trước khi Vận Mệnh giới chủ chưa tới, nguyên thần của hắn dung nhập vào nội vũ trụ, hoá thành một phần trong đó.

Nội vũ trụ không diệt, nguyên thần của hắn sẽ không diệt.

Tuy bị hủy thân xác, nhưng nguyên thần của hắn chưa hoàn toàn bị diệt.

“Tái tạo thân xác.”

Lục Trần khẽ quát một tiếng, giữa thiên địa rơi xuống vô số ánh sáng, hội tụ cùng nhau, tạo thành một cảnh tượng lộng lẫy đến cực điểm.

Lúc ánh sáng biến mất, Lục Trần hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện lần nữa trước mặt Vận Mệnh giới chủ.

Biên hoang vũ trụ, vô số người thấy Lục Trần phục sinh trở về, đều vui đến phát khóc, Sơn Hải giới chủ không gạt bọn họ, Lục Trần quả thật không có chết.

Vận Mệnh giới chủ đang chuẩn bị lấy đi vũ trụ màu vàng, nhưng trong đột ngột lại biến mất trước mắt, sau đó xuất hiện Lục Trần đứng ngay trước mặt.

Khuôn mặt Vận Mệnh giới chủ lập tức cứng đờ, trở nên cực kỳ khó coi.

Lục Trần nhìn Vận Mệnh giới chủ, thần thái nhẹ nhàng đến cực điểm, cười gằn nói: “Ta đã trở về, có kinh ngạc không, có vui mừng không?”

“Vậy lại chết một lần thôi!” Giọng điệu Vận Mệnh thành chủ lãnh khốc nói: “Ta có thể giết ngươi một lần, thì cũng có thể giết ngươi hai lần.”

Đưa tay lên, một lực lượng hủy diệt đánh vào thân thể Lục Trần.

Thân thể Lục Trần toả sáng, bùm một tiếng, tiếp đó chia năm xẻ bảy, lại bị Vận Mệnh giới chủ giết chết.

Sau khi Vận Mệnh giới chủ giết chết Lục Trần, chuẩn bị lập tức lấy đi nội vũ trụ màu vàng, bỗng nhiên cảm nhận được ở trên đó một ý chí cứng cỏi chống cự, giống như năm đó hợp đạo, cưỡng ép mang đi không được, chỉ có thể luyện hóa.

Thế là, Vận Mệnh giới chủ ngồi xuống, chuẩn bị cưỡng ép luyện hóa nội vũ trụ, ma diệt ý chí bên trong.

Lục Trần bị Vận Mệnh giới chủ nổ nát thân xác, lại chỉ còn một sợi ý thức, nhưng lần này hắn không vội vàng tái tạo thân xác, mà là xem hoàn cảnh của nội vũ trụ, mênh mông một mảnh, phía trên vô số tinh cầu đều là cô quạnh, tử khí nặng nề.

Lục Trần tự lẩm bẩm: “Sinh cơ khôi phục.”

Bên trong nội vũ trụ, Lục Trần thuộc loại tồn tại ý chí vũ trụ, có năng lực ngôn xuất pháp tuỳ.

Sau khi lời của hắn hạ xuống, trên trời rơi xuống mưa hạn, tưới nhuần thổ nhưỡng, không bao lâu sau, một gốc cỏ non phá đất mà lên, xanh biếc dạt dào, tràn ngập sinh cơ, theo sau càng nhiều cỏ cây mọc lên khỏi đất, như chồi non sống dậy, toả ra sự sống, nhanh chóng khỏe mạnh phát triển.

Trên vô số tinh cầu, từng bãi cỏ và rừng rậm xuất hiện.

“Nếu là vũ trụ, sao có thể thiếu người được.” Lục Trần nói lần nữa.

Trên vô số tinh cầu, từng dã nhân xuất hiện, nhảy nhót trong núi rừng, đồng ruộng, đói bụng thì hái quả dại ăn đỡ đói, khát thì uống sương sớm, những dã nhân này ánh mắt đờ đẫn, thoạt nhìn si đần, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, núi sông làm mành, trăng sao cùng giường, nam nữ giao phối giữa thiên nhiên, sinh sôi nảy nở.

Không khác gì với dã nhân.

“Ha ha, đã quên khải linh.” Lục Trần nói, vẩy xuống một tin tức tinh thông, trợ giúp dã nhân khai linh trí, đồng thời truyền xuống công pháp tu hành.

Ánh mắt những dã nhân này lập tức linh động lên, trở nên có trí khôn, quỳ dưới đất lễ bái lên trời, xem Lục Trần như thần tạo hoá, cảm tạ thần ban cho ân huệ.

Tiếp theo, những dã nhân này bắt đầu xây dựng rầm rộ, lập nên bộ lạc, đồng thời rào đất làm doanh, chiếm núi làm vua.

Lục Trần giống như thị giác thượng đế, vui tươi hớn hở xem những dã nhân này vì đồ ăn, vì nữ nhân bạo phát chiến tranh.

Trong lúc đó, Lục Trần còn cảm ứng được một thần hồn cường đại xâm lấn từ bên ngoài, muốn luyện hóa ý chí của hắn, thế nhưng loại lực lượng thần hồn này, căn bản không thể chống chọi với ý chí của hắn.

Dẫu sao, hắn thuộc về ý chí vũ trụ.

Lục Trần tiếp tục như thượng đế, dùng năng lực ngôn xuất pháp tuỳ, để nội vũ trụ trở nên muôn màu muôn vẻ, vừa phong phú vũ trụ, vừa giao chiến với thần hồn từ bên ngoài đến.

Bên ngoài, Vận Mệnh giới chủ liều mạng muốn luyện hóa vũ trụ màu vàng của Lục Trần, lại cảm nhận được một ý chí đối lập cường đại vô cùng, cường đại hơn ý chí thế giới năm đó hắn hợp đạo rất nhiều, mặc dù hắn đã thăng cấp Giới Chủ cảnh, cũng phải trong một sớm một chiều mới luyện hoá được.

“Thì ra là thế!”

Ánh mắt Vận Mệnh giới chủ lấp lóe, lẩm bẩm.

Hắn hiểu được con sâu kiến tên Lục Trần kia còn chưa tử vong, ý chí đối kháng với hắn chính là ý thức của Lục Trần.

“Ta cũng không tin không luyện hóa được ngươi.” Vận Mệnh giới chủ tức giận, lực lượng thần hồn cường đại hơn xâm lấn, thề phải ma diệt Lục Trần.

Hết chương 1961.

1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1962

Chương 1977. Đại kết cục (3)

Đồng thời, Vận Mệnh giới chủ phát hiện, trong nội vũ trụ đã sinh ra vạn vật thế gian, không thể để hắn tiếp tục phát triển như vậy, đại đạo vận mệnh cưỡng ép xâm lấn, diễn hóa lôi kiếp, ầm ầm, giữa thiên địa hạ xuống từng tia lôi kiếp, phá hủy sinh linh Lục Trần sáng tạo.

Vô số sinh linh vẫn lạc dưới lôi kiếp.

Sau khi vô số sinh linh vẫn lạc, Lục Trần lập tức cảm nhận được lực lượng ý chí đang giảm mạnh, lực lượng Vận Mệnh giới chủ xâm lấn càng ngày càng mạnh.

“Ý chúng sinh, tức ý ta, chúng sinh càng cường đại, ta càng cường đại.”

Lục Trần hiểu được điểm ấy, bắt đầu tạo ra ra lượng lớn sinh linh, để bọn họ tăng tốc tu hành, bước lên đỉnh phong võ đạo.

Lục Trần không ngừng tạo ra vạn vật, Vận Mệnh giới chủ không ngừng xâm lấn hủy diệt, đây là một trận đánh giằng co dài đằng đẵng.

Song, Vận Mệnh giới chủ cuối cùng vẫn không sánh được với Lục Trần, bởi vì hắn là chủ nhân của vũ trụ này, sau khi trận chiến đấu này kéo dài ngàn vạn năm, nội vũ trụ của Lục Trần sinh ra vô số cường giả, từng thế lực hoàng triều cường đại thành lập, trong tinh không của vũ trụ mênh mông, có vô số sinh linh cường đại, có thể sống sót dưới lôi kiếp.

Theo sinh linh tăng nhiều, lực lượng chúng sinh tăng mạnh, ý chí Lục Trần liên đới cũng trở nên cứng cỏi vô cùng.

Lúc này, Lục Trần đã có thành tựu, Vận Mệnh giới chủ cũng không thể luyện hóa vũ trụ màu vàng.

Trong vũ trụ của Lục Trần, mấy trăm ngàn năm năm tháng đằng đẵng mà qua, thế giới của Lục Trần đã trở nên cường đại hơn, võ giả trong đó đã tu hành đến có thể vượt qua tinh cầu, chiếm cứ những tinh cầu tài nguyên phong phú khác.

“Đến lúc rồi.” Lục Trần lẩm bẩm, khẽ quát một tiếng: “Tái tạo thân xác.”

Lời nói hạ xuống, Lục Trần bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Vận Mệnh giới chủ, người nọ sắc mặt tái xanh, mắt nhìn chằm chặp hắn, đưa tay lên, một kiếp quang vận mệnh bay ra, tuy nhiên lại không như lúc trước, làm thân thể Lục Trần hoá thành quang vũ.

Bên ngoài thân thể Lục Trần có chúng sinh lực lượng gia tăng, mặc kệ lực lượng của Vận Mệnh thành chủ cường Đại Đến mức nào cũng hoàn toàn không thể đánh vào được.

Lục Trần nhìn Vận Mệnh giới chủ, giọng bình tĩnh nói: “Hiện tại ta mạnh hơn ngươi.”

Đáng giận, bị hắn vượt mặt rồi.

Vận Mệnh giới chủ siết chặt nắm đấm, trong lòng phẫn uất, nhưng không nói chuyện, bởi vì lời đối phương nói là sự thật.

Vận Mệnh giới chủ nhanh chóng lui lại, phía sau hiện ra một vũ trụ mênh mông cổ xưa, thiên địa vì khí tức quét ra đó mà run rẩy, tác động đến hơn một nửa vũ trụ.

Vận Mệnh giới chủ biết, đối phương đã bước vào Giới Chủ cảnh, hơn nữa còn là một Giới Chủ chứng đạo, thực lực không yếu hơn hắn.

“Xem ra ngươi còn chưa hết hy vọng, cũng được, để ngươi thấy khoảng cách giữa ngươi và ta.” Lục Trần thấp giọng thở dài, sau lưng xuất hiện một vũ trụ màu vàng, một luồng dao động Kiếm đạo chung cực quét ra, đưa tay lên, ngưng kết một thanh cổ kiếm treo trên đỉnh đầu Vận Mệnh giới chủ.

Lục Trần phất tay, cổ kiếm hạ xuống, ầm vang một tiếng, chỉ thấy vũ trụ sau lưng Vận Mệnh giới chủ vỡ nát.

Toàn thân Vận Mệnh giới chủ run lên, ánh mắt đờ đẫn nhìn một màn này, không thể tưởng tượng được, chính mình thế mà thua tuỳ tiện như vậy.

“Trước khi chết, ta muốn hỏi một câu, tại sao lúc ta tạo ra sinh linh, ý chí ngươi xâm lấn lúc mạnh lúc yếu, đây là vì sao?” Lục Trần nhìn Vận Mệnh giới chủ hỏi.

“Là ta.”

Trong miệng Vận Mệnh giới chủ thốt ra một câu với âm thanh uy nghiêm hùng hậu.

Có chỗ khác biệt với âm thanh trước đó, âm thanh này càng tang thương, càng bá khí hơn.

Lục Trần suy đoán, có lẽ chủ nhân của âm thanh này mới thật sự là Vận Mệnh giới chủ, bởi vì hắn nhớ Võ Vô Địch từng nói, Vận Mệnh giới chủ đã bị sinh vật Hỗn Độn nhiễm bẩn nguyên thần.

“Giết ta đi, sống tạm trên đời, chỉ sẽ hại vô số hậu bối xuất sắc.” Âm thanh uy nghiêm hùng hậu từ trong miệng Vận Mệnh giới chủ thốt ra, ánh mắt kiên định nhìn Lục Trần, mang ý muốn chết.

“Không, ngươi không thể giết ta!” Tiếp đó, khuôn mặt Vận Mệnh thành chủ vặn vẹo, trở nên vô cùng dữ tợn, âm thanh âm tàn truyền đến: “Ta là hảo hữu của gia gia ngươi, ngươi giết ta, sẽ bị chúng bạn xa lánh.”

Theo những lời này vang lên, Vận Mệnh thành chủ biến thành dung mạo Võ Thần.

Ánh mắt Lục Trần lạnh lẽo, thân thể phát ra hàn ý khủng bố, quả nhiên Võ Thần vẫn không thoát được ma trảo của Vận Mệnh thành chủ, bị hắn cắn nuốt một thân tu vi.

“Ta đường đường là yêu thú Vương Giả, sao có thể bị ngươi cắn nuốt, gào!” Tiếp đó, Vận Mệnh thành chủ lại biến thành hình dáng Yêu Thần, phát ra một tiếng thú gào ngập trời.

Tiếp đó, Vận Mệnh giới chủ lại biến thành những khuôn mặt khác, những khuôn mặt này, đều là võ giả hắn cắn nuốt trước đây, những thiên tài cái thế này ý chí cường đại, tuy bị cắn nuốt, nhưng cũng không bị ma diệt.

Bây giờ thừa dịp ý chí Vận Mệnh giới chủ khôi phục, dây dưa với ý chí của sinh vật Hỗn Độn, tất cả đều chạy ra.

Hết chương 1962.

1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1963

Chương 1978. Đại kết cục (4)

Cũng trách Vận Mệnh thành chủ cắn nuốt quá nhiều võ giả, một ý chí tuy rất yếu, nhưng ý chí của ngàn vạn võ giả không bị tiêu trừ triệt để, hiện tại tất cả đều từ trên mặt Vận Mệnh giới chủ hiện ra từng người.

“Mặc dù ta không biết sự tích huy hoàng của ngươi, nhưng ta kính ngươi là tiền bối, cho ngươi cách chết thể diện.” Lục Trần thở dài trầm thấp, vô số ánh sáng hội tụ, hoá thành một thanh thần kiếm, trực tiếp đâm vào đầu Vận Mệnh giới chủ, xuyên qua, nghiền nát nguyên thần.

Toàn thân Vận Mệnh giới chủ run lên, theo nguyên thần bị ma diệt, đồng tử cũng cứng lại.

Vận Mệnh giới chủ một đời bá chủ, đến đây tử vong.

Sau khi Lục Trần giết Vận Mệnh thành chủ, thân hình lóe lên, trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.

Không lâu sau khi Lục Trần rời đi, chỉ thấy thi thể không chút nào sinh cơ kia đột nhiên phủ lên một tầng sương mù màu vàng, tiếp đó, mắt Vận Mệnh giới chủ biến thành một đôi hoàng đồng quỷ dị, toàn thân tràn ngập lực lượng tà ác ngập trời.

“Chiếm cứ thân thể này, ta cũng là Giới Chủ, không nghĩ tới tiểu gia hỏa khi đó, thế mà trở nên mạnh như vậy, ngay cả Vận Mệnh giới chủ cũng bị hắn chém giết, chẳng qua ta cũng không phải Nhân tộc, không cần mượn vũ trụ thành đạo, chỉ cần cắn nuốt oán khí, là có thể trở thành tồn tại chí cao vô thượng.”

Vận Mệnh giới chủ lấp lóe hoàng đồng, trong miệng chậm rãi thốt ra một câu.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ thả ngươi rời đi sao?” Một âm thanh hờ hững bất ngờ từ phía sau truyền đến.

Thân thể ‘Vận Mệnh giới chủ’ lập tức cứng đờ, sau đó xoay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Ngươi làm sao phát hiện được?”

Chiếm cứ thân thể Vận Mệnh giới chủ, tự nhiên là Hoàng Bào tà thần.

“Làm sao phát hiện, rất quan trọng sao?” Ánh mắt Lục Trần đặc biệt châm chọc.

Năm đó, tiến công Thiên Yêu giới, tiến hành diệt sát hai lần Yêu Thần và Hoàng Bào tà thần đã tử vong, Lục Trần cho rằng cả hai đều đã chết, nhưng trước đó nhìn thấy Vận Mệnh giới chủ lại hóa thành khuôn mặt Yêu Thần.

Lúc trước Yêu Thần rõ ràng chết, nhưng vì sao lại xuất hiện trên mặt Vận Mệnh giới chủ.

Lục Trần suy đoán, nếu Yêu Thần còn sống, như thế Hoàng Bào tà thần tử vong lần thứ hai cũng có thể còn sống, bọn họ có lẽ được Vận Mệnh thành chủ cứu, tiếp đó lại bị cắn nuốt.

Thế nên hắn rời đi rồi âm thầm quan sát.

Sự thật đúng như hắn nghĩ, Hoàng Bào tà thần cũng bị Vận Mệnh giới chủ cắn nuốt, nhưng sau khi nghiền nát nguyên thần của Vận Mệnh giới chủ, gia hỏa này thế mà không chết, có thể nhìn ra mệnh cách của hắn cứng đến bao nhiêu, quả thực có thể nói là tiểu cường đánh mãi không chết.

Ánh mắt ‘Vận Mệnh giới chủ’ âm tàn nhìn chằm chằm Lục Trần, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi không trêu chọc ta, ta cũng không trêu chọc ngươi.”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ khoan nhượng để ngươi ở lại thế gian tai họa vũ trụ?” Khóe miệng Lục Trần móc lên một độ cong mỉa mai.

‘Vận Mệnh giới chủ’ khinh thường nói: “Ngươi giết không chết ta, cho dù ngươi trở thành Giới Chủ cũng giết không chết ta, thế nên đừng làm chuyện vô nghĩa.”

Lục Trần gật đầu, nói: “Có lẽ ta giết không chết ngươi, nhưng có thể trấn áp ngươi, chờ cho đến khi hỏa diễm của ta thăng cấp đến có thể giết chết ngươi.”

Lục Trần nói xong, không nói nhảm nữa, lộ ra đại thủ, bắt lấy thân thể ‘Vận Mệnh giới chủ’ trấn áp vào nội vũ trụ, vĩnh viễn trấn áp.

“Phù, cuối cùng tất cả những thứ này cũng kết thúc.” Lục Trần bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm từ trong ra ngoài.

Sau đó Lục Trần quay đầu, ánh mắt nhìn về hướng biên hoang xa xôi, nhẹ giọng nói: “Tiếp theo chính là đảo ngược tiết điểm thời gian, trở lại thời điểm lúc đầu tiến vào dòng sông thời gian, từ trong này đi ra ngoài, cùng các sư phụ tụ hợp.”

TOÀN VĂN HOÀN

Hết chương 1963.

Bình Luận (0)
Comment