Ngay khoảnh khắc vị hôn thê cất tiếng, chú rể ma lập tức rơi vào trầm mặc, cũng không còn lắc lư trong ba lô của Cố Ỷ nữa. Cố Ỷ nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng chợt dao động, không biết việc mình làm rốt cuộc là đúng hay sai. Nhưng đã là hồn ma tìm đến tận cửa, cô cũng nên ngoan ngoãn thả anh ta ra, để anh ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
"Có một số chuyện, tôi nghĩ nên để anh ấy trực tiếp nói với cô thì hơn."
Vị hôn thê nghĩ bụng: "Tất nhiên là thế rồi." Nhưng bây giờ cô còn không biết vị hôn phu của mình đang ở đâu, cũng mất liên lạc đã lâu, cô hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo. Cô hơi yếu ớt gật đầu, đồng ý lời Cố Ỷ, nhưng không ngờ ngay sau đó Cố Ỷ lại lôi từ trong ba lô ra... một chai nước khoáng.
Chai nước khoáng đó nhìn ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng được quấn kín bằng một lớp giấy dày, trên giấy lại chi chít chữ viết bằng mực đỏ, khiến vị hôn thê nhìn thôi cũng thấy không mấy dễ chịu. Cô nghi hoặc hỏi: "Cái này là gì vậy..." Chưa kịp dứt lời, cô đã thấy Cố Ỷ mở nắp chai nước khoáng ra, rồi dốc ngược miệng chai lắc mấy cái.
Sau đó, Cố Ỷ lấy ra một tấm bùa hiện hình. Ngay lập tức, chú rể ma với gương mặt xanh mét hiện ra trước mắt vị hôn thê.
Ban đầu, cô sững người, khoảnh khắc sau như muốn hét lên, nhưng vẫn cố kìm lại. Cô đứng bật dậy khỏi ghế đơn, muốn tiến lại gần chú rể ma. Còn chú rể ma tất nhiên cũng muốn bước tới gần vị hôn thê của mình, nhưng lại bị Cố Ỷ ngăn lại: "Anh đừng chạm vào cô ấy thì hơn. Giờ anh là ma, âm khí nặng, cơ thể cô ấy vốn đã yếu, nếu bị âm khí xâm nhập, đứa con giữ được hay không chưa biết, nhưng người chắc chắn sẽ gặp chuyện."
Lời Cố Ỷ khiến hai người đều đứng khựng lại, một người lo cho sức khỏe của vị hôn thê, một người lo cho đứa con trong bụng mình.
Khoảng cách giữa họ chưa đến một mét, nhưng lại như ngăn cách bởi cả một lạch trời, không sao bước thêm được nửa bước.
Nước mắt vị hôn thê tức thì rơi xuống. Cô nghẹn ngào nhìn vị hôn phu đã âm dương cách biệt của mình, không thể hiểu nổi sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Ban đầu, cô chỉ nghĩ có lẽ anh đang giấu điều gì đó, có thể là có người khác, hoặc là hối hận vì sắp kết hôn nên mới bỏ trốn. Cô đã tưởng tượng hàng vạn tình huống, nhưng duy chỉ có cái kết "anh ấy đã chết" là cô chưa từng dám nghĩ đến.
Có lẽ... cô cũng từng mơ hồ nghĩ qua, chỉ là không muốn tin, vô thức gạt nó ra khỏi suy nghĩ của mình.
"Vì sao... sao anh lại thành ra như thế này..."
Chú rể ma thở dài, bắt đầu kể lại cái chết của mình. Không có nguyên nhân đặc biệt gì cả, khi đang thử đồ, trần nhà tiệm váy cưới bất ngờ sập xuống rồi đè chết anh ta. Cái chết này nghe có vẻ quá lãng xẹt, nhưng lại chân thực đến không ngờ, trên đời này chẳng ai biết tai họa có thể ập đến lúc nào.
Kể xong nguyên nhân cái chết, cả vị hôn thê lẫn Cố Ỷ đều mang vẻ mặt khó coi. Chủ yếu là vì... cái chết như vậy thật sự quá bất ngờ, quá vô lý. Vị hôn thê im lặng rất lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Mãi sau, cô mới khẽ thở dài: "Anh cứ yên tâm đi đầu thai, em sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt."
Nhưng điều chú rể ma muốn nghe lại không phải là như vậy. Anh ta nhìn người mình yêu, đối phương dù biết tin anh đã chết vẫn chọn giữ lại đứa bé, như thế đã đủ chứng minh cô ấy yêu anh rồi, vậy là đủ rồi. Chú rể ma lắc đầu: "Đừng sinh đứa bé đó."
Lời anh khiến vị hôn thê sững sờ. Cô vô thức ôm lấy bụng mình: "Anh không thích đứa bé này sao?" Vị hôn thê trông đặc biệt yếu đuối, sắc mặt nhợt nhạt, thân hình gầy gò, rõ ràng thời gian qua sống không tốt chút nào. Cố Ỷ tin rằng, với tư cách là người yêu cô, chắc hẳn chú rể ma lúc này chỉ muốn ôm cô thật chặt vào lòng. Nhưng anh ta không thể.
Không những không thể, anh ta còn phải khuyên cô phá thai, để bắt đầu một cuộc đời mới.
"Anh thích đứa bé này... Anh yêu em, cũng yêu con, nhưng anh đã chết rồi. Điều đó có nghĩa là sau này em sẽ phải một mình đi khám thai, một mình sinh con, một mình nuôi nấng đứa trẻ của chúng ta. Em còn trẻ, chưa tới ba mươi, tương lai còn rất nhiều khả năng phía trước. Anh không muốn em vì đứa bé này mà bị trói buộc, từ chối tất cả những khả năng đó."
Chú rể ma nói rất chân thành, nhưng vị hôn thê vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Cô biết lời chú rể ma là thật. Một mình nuôi đứa trẻ chắc chắn sẽ rất khổ cực, sẽ đem đến vô số phiền toái. Hiện tại, cô vẫn yêu vị hôn phu của mình, cam lòng chịu đựng mọi gian khổ. Nhưng năm năm sau, mười năm sau, rồi ba mươi năm sau thì sao? Thời gian sẽ mài mòn tình yêu của cô, sẽ khiến cô không thể tiếp tục chấp nhận chịu đựng tất cả nỗi ấm ức ấy một mình.
"Anh thà để em mãi mãi tưởng niệm mối tình này, còn hơn để em bị cuộc sống làm phai nhạt tình cảm dành cho anh."
"Nhưng... đứa bé này là huyết mạch cuối cùng anh để lại trên đời mà!"
Câu này cô bật khóc mà thốt ra. Chú rể ma muốn giơ tay lên lau nước mắt cho cô, nhưng cuối cùng chỉ siết chặt nắm tay, không thể nhúc nhích: "Là huyết mạch của chúng ta... nhưng em mới là báu vật quý giá nhất anh từng có trong cuộc đời này."
Bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Cố Ỷ không muốn ở lại thêm nữa, kéo Khương Tố Ngôn ra ban công hóng gió. Mùa đông mà chạy từ trong phòng có điều hòa ra ngoài ban công, đúng là "trúng gió thật sự". Gió lạnh cứa rát vào mặt Cố Ỷ, lạnh đến đau buốt.
Khương Tố Ngôn lại nghiêng người đến gần, khẽ hỏi cô: "Nàng có muốn có con không?"
Con người vốn rất có chấp niệm với việc nối dõi huyết thống.
Nhưng Cố Ỷ chỉ xua tay: "Em không. Không kết hôn, không sinh con, thế là tốt nhất. Sinh con đau lăm, em không muốn đâu."
Cố Ỷ nghiêng người dựa vào vai Khương Tố Ngôn: "Có chị là đủ rồi. Với lại tụi mình đều là con gái, cùng giới tính, không thể sinh con. Cũng đừng nói đến mấy chuyện thụ tinh ống nghiệm hay gì đó, dù cả hai chúng ta đều là người sống đi nữa, em cũng không muốn cố mà sinh ra một đứa con như thế."
Cô thật sự không thích trẻ con, nhưng cô cũng biết có một số cặp đôi bách hợp sẽ sinh con bằng cách đó. Tuy chỉ mang huyết thống của một người, nhưng vì đó là con của cả hai trên danh nghĩa, họ sẽ yêu thương đứa bé thật lòng. Nhưng Cố Ỷ thật sự không hiểu trẻ con thì có gì đáng yêu. Dù Khương Tố Ngôn có là người sống đi chăng nữa, cô cũng rất khó mà có lòng yêu thích dòng giống của mình hoặc là của Khương Tố Ngôn.
"Nuôi mỗi chị thôi cũng đủ tốn tiền rồi." Cố Ỷ đưa tay ôm lấy bả vai bên kia của Khương Tố Ngôn. Dù không thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nàng, nhưng làm vậy lại có thể mang đến cho Cố Ỷ chút sức mạnh.
Trong nhà, đôi tình nhân kia cũng đã nói chuyện xong. Vị hôn thê của chú rể ma mời hai người đang bị lạnh cóng ngoài ban công quay lại phòng. Sau khi chú rể ma giao ra một nửa hồn lực, Cố Ỷ liền để anh ta chui lại vào chai nước khoáng.
Vị hôn thê lau nước mắt, nhìn thấy Cố Ỷ chuẩn bị mang vị hôn phu của mình đi, không nhịn được hỏi: "Tôi còn có thể gặp lại anh ấy không?"
"Vẫn là đừng gặp nữa thì tốt cho cô hơn."
Cố Ỷ dẫn theo Khương Tố Ngôn, rời khỏi nhà họ. Trên đường đi, cô không nhịn được mà thở dài một hơi, rồi đưa tay xoa xoa lòng bàn tay bị lạnh tê cóng.
"Lạnh thật đấy." Cố Ỷ không nhịn được cảm thán. Cô và Khương Tố Ngôn đã đi từ mùa hè sang mùa đông, rõ ràng chỉ mới ở bên nhau không bao lâu, vậy mà Cố Ỷ lại cảm thấy những ngày tháng bên Khương Tố Ngôn dài đằng đẵng, như đã đi qua cả một đời.
Một năm này... sắp kết thúc rồi. Cố Ỷ vốn còn tưởng đêm giao thừa năm nay, cô sẽ lại cô đơn một mình, không có ai bên cạnh.
"Mùa đông năm nay lạnh thế này, thì mùa xuân sang năm chắc chắn sẽ ấm áp lắm."
Cố Ỷ gật đầu hưởng ứng, rồi đến cửa hàng tiện lợi gần cổng khu chung cư mua một ly cà phê nóng, ôm trong tay để sưởi. Chờ đến khi tay ấm lên, cô uống cạn ly cà phê, sau đó bước đến trước mặt Khương Tố Ngôn, nắm lấy tay nàng.
Khương Tố Ngôn không muốn để cô nắm tay mình, trời lạnh thế này, nếu Cố Ỷ còn đòi nắm tay, nhỡ đâu lại bị cảm thì sao.
Nhưng Cố Ỷ là kiểu người bướng bỉnh, đã muốn nắm tay là nhất quyết không để nàng giãy khỏi. Cuối cùng, Khương Tố Ngôn vẫn ngoan ngoãn để Cố Ỷ nắm lấy tay mình.
Hai người quay lại nghĩa trang theo đường cũ, đem chú rể ma chỉ còn một nửa hồn lực trả về lại mộ phần của anh ta. Chú rể ma cảm ơn Cố Ỷ, nói mình cảm giác được thời gian ở nhân thế chẳng còn bao lâu nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán. Nhưng chí ít có thể gắng thêm được một ngày thì là một ngày, có thể cùng vị hôn thê hít thở dưới một bầu trời thêm một hôm, thì cũng là điều tốt đẹp.
Sau khi Cố Ỷ về đến nhà, quả nhiên hôm sau đã đổ bệnh. Cô cuộn tròn trong chăn, ho không ngừng. Khương Tố Ngôn bận trước bận sau chăm sóc cô, còn học cách xem nhiệt kế. Cố Ỷ bị sốt, mặt đỏ bừng bừng, cả người rúc trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt. Khương Tố Ngôn mắng cô: "Đã bảo nàng đừng nắm tay rồi, nàng cứ nhất định phải đòi nắm!"
Cố Ỷ vẫn còn cứng miệng: "Chỉ là nắm tay thôi mà! Em bị bệnh không liên quan đến việc đó!"
Cô nắm lấy tay Khương Tố Ngôn đặt lên trán mình. Khương Tố Ngôn hỏi cô đang làm gì, cô đáp: "Hạ sốt vật lý."
Cố Ỷ nằm trên giường, gọi đồ ăn qua mạng. Khương Tố Ngôn xuống tầng, mở cửa hông lấy đồ. Anh shipper vừa thấy một gương mặt trắng bệch ló ra từ cánh cửa gỗ thì giật thót, run cả chân. Câu "nhớ đánh giá năm sao nha" thường ngày cũng quên bẵng, giao hàng xong là quay đầu chạy như bay.
Khương Tố Ngôn cầm túi đồ ăn đi lên tầng. Lần này, Cố Ỷ không gọi đồ ăn mà là gọi thuốc. Trong nhà không có sẵn thuốc hạ sốt, chỉ đành nhờ shipper mua giùm. Khương Tố Ngôn lấy thuốc từ trong túi ra, làm theo hướng dẫn ghi trên bao bì, đổ hai viên ra lòng bàn tay. Nàng đã rót sẵn một ly nước nóng, còn dùng tay hơ ấm ly nước, đến khi vừa độ thì mang thuốc tới trước mặt Cố Ỷ, bảo cô uống thuốc.
Vì bình thường chăm tập luyện nên Cố Ỷ hiếm khi ốm. Nhưng một khi đã bệnh mà bên cạnh lại có người chăm sóc, thì cô liền bắt đầu nhõng nhẽo như một con thỏ nhỏ. Cô quấn chăn chui vào lòng Khương Tố Ngôn, vừa kêu lạnh vừa nhất quyết không rời đi.
Khương Tố Ngôn hiếm khi dịu dàng tốt tính thế này, nên Cố Ỷ đương nhiên càng làm nũng nhiều thêm một chút.
Uống thuốc xong, Cố Ỷ lờ đờ buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Chờ cô ngủ rồi, Khương Tố Ngôn mới nhẹ nhàng dịch cô sang một bên, cầm lọ thuốc lên xem lại.
Ở thời đại của nàng, bị cảm lạnh là chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Dù thời nay đã có những "thần dược" như thuốc hạ sốt, thuốc cảm, nhưng trong lòng Khương Tố Ngôn vẫn hơi lo sợ, nhỡ đâu Cố Ỷ chết vì bệnh thì sao?
Nói ra thì cũng rất buồn cười.
Lúc ban đầu Khương Tố Ngôn còn mong Cố Ỷ chết sớm đi, để sớm xuống âm phủ cùng mình, làm một đôi uyên ương khổ mệnh, quấn quýt bên nhau suốt ngàn năm. Nhưng bây giờ, nàng lại sợ Cố Ỷ sẽ chết, thà để cô sống thật tốt trên dương thế, còn hơn là cùng mình chịu cảnh tối tăm lạnh lẽo chốn địa phủ, ngày qua ngày buồn tẻ.
Có lẽ, đây chính là vì yêu.
Khương Tố Ngôn thở dài.