Chỉ là một giấc mơ mà thôi, điều đó Cố Ỷ biết rất rõ, nhưng khi nhìn thấy cha mẹ mình quỳ ngay trước mặt, tim cô vẫn không kìm được khẽ thắt lại.
Cha mẹ cô vì cô mà đã làm biết bao nhiêu chuyện, sao có thể quỳ xuống trước mặt cô, cầu xin cô đi chết được?
Không thể nào, họ yêu cô còn hơn cả mạng sống của mình.
Cố Ỷ biết rõ họ là giả, nhưng trong giấc mơ, khi thấy họ quỳ gối trước mặt mà không ngẩng đầu nổi, cô lại cảm nhận được một nỗi đau xé lòng.
Quốc gia của họ rất coi trọng chữ hiếu, làm gì có đứa con nào lại có thể dửng dưng khi thấy cha mẹ mình quỳ xuống?
Cố Ỷ rất muốn đỡ họ dậy, nhưng đôi chân nặng nề đến mức không sao bước nổi một bước. Cô hít sâu một hơi, thừa nhận mình đã thật sự bị mấy con quỷ trong viện tâm thần này k*ch th*ch đến phát điên rồi. Nếu để cô bắt được con quỷ này, cô nhất định sẽ không dễ dàng tha cho nó.
Cố Ỷ đã mắc kẹt trong giấc mơ ấy rất lâu, suốt thời gian đó chỉ không ngừng nghe đám người kia lặp đi lặp lại một câu: "Xin mời đi chết."
Loại tấn công tinh thần ấy thực sự khiến người ta phát điên. Nếu không đủ vững vàng, chỉ sơ sẩy một chút là Cố Ỷ đã thật sự lựa chọn cái chết rồi.
Cô không biết mình đã mơ bao lâu, đến khi tỉnh lại, đầu óc vẫn còn choáng váng. Ánh nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây rừng, rọi sáng lên mặt cô, lúc đó Cố Ỷ mới mở mắt.
Đêm qua cô ngủ rất không yên. Vừa mở mắt ra đã thấy Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ hít sâu một hơi rồi ngồi dậy khỏi giường.
Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy tay chân mình đều nặng trĩu, có một thoáng không phân rõ nổi đâu là mơ, đâu là thực.
Cố Ỷ ôm chầm lấy Khương Tố Ngôn, đến khi cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của nàng thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Vợ à..."
Cô kể lại chuyện mình mơ thấy tối qua cho Khương Tố Ngôn nghe. Khương Tố Ngôn hơi khựng người lại, rõ ràng là tối qua người bên gối xảy ra chuyện mà cô lại không hề hay biết.
Sự im lặng của Khương Tố Ngôn khiến Cố Ỷ bối rối, vội an ủi: "Thật ra ngoài câu nói đó cứ vang mãi bên tai ra thì họ cũng chẳng làm gì khác."
Cố Ỷ còn chưa kịp nói được mấy câu an ủi thì Vương Ngọc Minh đã đến gõ cửa. Quả đúng như cô đoán, hồn lực mà cô xua đuổi tối qua lại lần nữa xuất hiện trên người đám bệnh nhân kia.
Cố Ỷ buông Khương Tố Ngôn ra, rời giường thay đồ, rửa mặt rồi đưa Khương Tố Ngôn đến phòng bệnh.
Cô dùng cách mà Trần Tư Nam dạy để xua hồn lực trên người họ, vừa đi đi lại lại trong phòng bệnh vừa nói: "Gỡ hết mấy lá bùa này xuống đi."
Cố Ỷ vẫn cảm thấy mấy lá bùa kia có vấn đề. Dù Trần Tư Nam nói đó chỉ là phù chú ổn định tinh thần, trấn áp quỷ hồn thôi, nhưng dù sao cũng là đồ của nhà họ Hồ, Cố Ỷ vẫn không yên tâm nổi.
Giờ đây Cố Ỷ chính là chỗ dựa tinh thần của Vương Ngọc Minh, cô nói sao thì ông làm vậy, lập tức tháo hết mấy lá bùa đi. Để phòng ngừa đám người kia lại xảy ra chuyện vào ban đêm, Cố Ỷ truyền hồn lực của mình vào mấy người giấy, đặt bên đầu giường mỗi bệnh nhân. Vì bệnh nhân quá nhiều, nên số người giấy cô đặt ra cũng rất nhiều, hơn hai mươi con khiến hồn lực của cô bị tiêu hao đáng kể.
Sau đó, Cố Ỷ đề nghị muốn đi dạo quanh viện tâm thần một vòng. Vương Ngọc Minh định đi cùng, nhưng bị cô từ chối: "Để hai chúng tôi là thanh niên tự đi một vòng là được rồi. Chú Vương còn nhiều việc mà, cứ làm việc trước đi ạ."
"Giờ tôi còn việc gì nữa đâu!" Vương Ngọc Minh thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn không cùng Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đi dạo.
Cố Ỷ vẫn còn hơi nghi ngờ Vương Ngọc Minh, nên mới tìm cớ đẩy ông đi. Cô cùng Khương Tố Ngôn xuống lầu, trước tiên ra bãi cỏ bên ngoài dạo một vòng. Hôm kia lúc mới đến, họ đã thấy y tá dắt bệnh nhân đi dạo ở dưới. Hôm nay trời đẹp, người xuống dưới đi dạo cũng đông hơn hẳn. Bệnh nhân tâm thần và y tá rất dễ phân biệt, bệnh nhân mặc đồ bệnh viện sọc trắng xanh, số lượng y tá thì ít hơn họ nhiều.
Thành thật mà nói, lúc họ đi dạo dưới bãi cỏ, trong mắt Cố Ỷ, cả đám người kia trông chẳng khác nào lũ thây ma đang lững thững đi loanh quanh. Cố Ỷ nhìn kỹ mấy bệnh nhân kia, vẫn không phát hiện được gì bất thường. Trong số đó, cô còn thấy một bé gái trông khá nhỏ tuổi, cỡ tuổi Tiểu Yêu. Cô đi hỏi thử thì được cô y tá trả lời là bé gái bị tự kỷ, đã ở viện tâm thần này một thời gian dài rồi.
Cố Ỷ định nói chuyện với bé vài câu, nhưng bé gái chẳng hề để ý đến cô, chỉ cúi đầu chăm chăm nhìn lũ kiến dưới đất. Chỉ khi cô y tá nói chuyện với bé thì bé mới có chút phản ứng. Cố Ỷ nhún vai, định tiếp tục đi dạo quanh một vòng nữa. Nhưng đúng lúc chuẩn bị đi thì bé gái lại khẽ kéo vạt áo của cô.
Cố Ỷ cúi đầu nhìn bé, cô bé vẫn cúi đầu, không ngẩng lên nhìn cô, nhưng lại chậm rãi nói từng từ một cách rõ ràng: "Ở đây có nhiều côn trùng lắm."
Cố Ỷ bật cười: "Đúng là có nhiều côn trùng thật. Buổi tối lúc ngủ, chị còn sợ tụi nó bò lên người nữa kìa."
Bé gái nói xong câu đó thì buông áo Cố Ỷ ra, rồi tiếp tục quay lại xem lũ kiến như cũ. Cố Ỷ cùng Khương Tố Ngôn rời khỏi bãi cỏ, tiếp tục đi dạo quanh bệnh viện tâm thần. Toàn bộ tầng một là khu vực làm việc của nhân viên, bao gồm cả ký túc xá nhân viên, buổi tối Cố Ỷ cũng ở đây. Cô đi một vòng, có vài phòng đang sử dụng nên không vào được, những chỗ vào được thì cũng chẳng phát hiện điều gì bất thường.
Cố Ỷ đi thẳng lên tầng hai. Từ tầng hai trở đi là khu bệnh nhân. Có người đang đi dạo dưới sân nên phòng trống, nhưng cũng có người giữa ban ngày vẫn bị trói chặt trên giường. Trong viện tâm thần rất hiếm người nhà đến thăm, việc chăm sóc đều do hộ lý đảm nhiệm. Cố Ỷ bước vào một phòng, trong đó có một hộ lý đang cắm đầu chơi điện thoại, còn bệnh nhân mà anh ta trông coi thì bị trói chặt trên giường. Thấy Cố Ỷ đến, ánh mắt của hộ lý đầy đề phòng, chưa kịp nói gì đã xua cô ra ngoài.
Rời khỏi căn phòng, Cố Ỷ nhận ra phần lớn các phòng ở tầng hai đều như vậy. Trong mắt các bệnh nhân tâm thần ở đây, không hề tồn tại thứ gọi là "hi vọng".
Lên đến tầng ba, Cố Ỷ đi xem những người mà trước đó cô đã trừ hồn lực, sau đó lại bị hồn lực ảnh hưởng lần nữa, hiện tại họ vẫn giữ dáng vẻ bình thường.
Cố Ỷ chợt hiểu ra, là vào ban đêm, bọn họ bị thứ gì đó quấy phá.
Tối hôm đó sau khi ăn xong, Cố Ỷ không về phòng mà ở lại tầng ba, ngồi canh ở hành lang cuối phía tây. Cô kéo hai cái ghế ra ngồi canh trong hành lang, Khương Tố Ngôn cũng ngồi cạnh cô. Đến tối để tiết kiệm điện, đèn hành lang sẽ tắt một nửa, chỉ để lại một nửa số đèn. Dưới ánh đèn chập chờn, bệnh viện vốn đã âm u lại càng thêm phần rùng rợn.
Y tá trực đêm có vài lần tới chỗ cô, hỏi cô có muốn vào phòng trống nghỉ ngơi không, nhưng đều bị Cố Ỷ từ chối. Y tá không biết cô đang làm gì, chỉ biết là người được viện trưởng mời tới, nên sau vài lần cũng không tới nữa, quay về ngồi canh trong phòng trực y tá.
Đêm xuống, trừ những người cần thay chai truyền thì không còn tiếng động gì khác. Vì ban ngày không nghỉ ngơi tốt nên Cố Ỷ dần cảm thấy buồn ngủ.
Khương Tố Ngôn thấy cô gật gù, bèn bảo cô dựa vào mình ngủ một lát. Cố Ỷ tất nhiên là rất tin tưởng Khương Tố Ngôn, vừa cười vừa nói giao hết cho vợ, rồi kéo chăn nhỏ dựa vào vai nàng, mơ màng thiếp đi.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra, bây giờ mình thật sự không thể ngủ. Hễ ngủ là lại mơ thấy cảnh đêm qua, lại một đám người quỳ xuống trước mặt cô.
Lần này ngoài cha mẹ cô, Cố Ỷ còn thấy cả gương mặt của Tiểu Yêu và Trương Gia Hào. Cô nhìn kỹ thêm, quả nhiên trong đám đông đó còn có cả Trần Tư Nam.
Giấc mơ lần này đặc biệt đáng ghét. Ban ngày Cố Ỷ muốn tranh thủ nghỉ ngơi một chút, nhưng hễ nhắm mắt lại là những hình ảnh đó lại ùa về, khiến cô hoàn toàn không tài nào ngủ yên. Tối đến, cô rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cứ như chìm trong một lớp sương mù không sao thoát ra được.
Trong cơn lơ mơ ấy, Cố Ỷ cảm giác được Khương Tố Ngôn đang khẽ lay mình. Nàng kề sát vào tai cô khẽ gọi: "Phu quân... dậy đi..."
Cố Ỷ choàng tỉnh khỏi giấc mơ, lập tức hoàn toàn tỉnh táo. Cô dụi mắt hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Đồng thời, cô cũng vận hồn lực quét một vòng xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra điều gì bất thường. Thế nhưng Khương Tố Ngôn lại khẽ nói: "Phu quân, người giấy của nàng bị động rồi."
Cố Ỷ sững người một chút, sắc mặt lập tức sa sầm. Cô lập tức bật dậy khỏi ghế, đi thẳng vào căn phòng bệnh đầu tiên.
Đúng như Khương Tố Ngôn nói, người giấy cô đặt đã bị động vào, là do hồn lực tác động. Người nằm trên giường cũng đã bị hồn lực ảnh hưởng, biểu hiện không còn bình thường nữa.
"Lúc nào xảy ra chuyện vậy..." Cố Ỷ hít mạnh một hơi lạnh, quay đầu nhìn về phía Khương Tố Ngôn, nhưng thấy nàng cũng chỉ lắc đầu.
Gió lạnh ngoài phòng thổi qua khe cửa sổ, làm rèm cửa lay động. Trong khoảnh khắc, đầu óc còn hơi mơ hồ của Cố Ỷ lập tức tỉnh táo hẳn.
Ngay cả Khương Tố Ngôn cũng không biết chuyện xảy ra từ lúc nào? Chẳng lẽ đối phương... mạnh đến mức đó sao?
Mà đối phương làm thế để làm gì? Bỏ ra từng ấy công sức, chẳng lẽ chỉ để trêu đùa cô mỗi ngày?
Cố Ỷ hít sâu một hơi, cô hiểu rõ, nếu đối phương dày công sắp đặt đến vậy, mục tiêu chắc chắn là chính cô.
"Nếu có bản lĩnh thì ra đây đi, trốn trốn tránh tránh là sao?" Cố Ỷ hừ lạnh một tiếng, câu này cô chỉ là thuận miệng phát ra để xả giận, chứ cô biết rõ đối phương sẽ không dễ dàng xuất hiện như vậy.
Không chần chừ, Cố Ỷ lại dùng cách cũ để xua hồn lực khỏi người những bệnh nhân kia. Lúc này đầu óc cô đã hoàn toàn tỉnh táo, bắt đầu có thể bình tĩnh suy nghĩ.
Cô đi đến bên cửa sổ, đóng chặt lại, nửa đêm mở cửa sổ ra thế này, chẳng phải muốn để bệnh nhân bị cảm lạnh cả đám sao?
Cố Ỷ nheo mắt lại, phát hiện có mấy con côn trùng đang bò qua ngoài cửa sổ. Cô vẫn luôn cảm thán rằng viện tâm thần này thật nhiều côn trùng.
Khoan đã, côn trùng?
Cố Ỷ giật mình quay đầu nhìn ba người bệnh trên giường đã yên tĩnh lại, rồi lại nhìn sang Khương Tố Ngôn, cảm thấy mình vừa nắm được một manh mối quan trọng.
Cô duỗi tay về phía Khương Tố Ngôn: "Vợ à, đi thôi, em biết vấn đề nằm ở đâu rồi!"
Khương Tố Ngôn lập tức nắm lấy tay cô, để mặc cho Cố Ỷ kéo đi nhanh như gió, lao sang phòng bệnh kế bên. Vừa mở cửa bước vào, Cố Ỷ đã thấy cửa sổ hé ra một khe nhỏ, gió lạnh khiến rèm cửa tung lên phần phật.
Quả nhiên là vậy.
Một tia sáng bừng lên trong lòng Cố Ỷ. Cô tiến lại bên cửa sổ, nhìn thấy mấy con côn trùng đang chầm chậm bò ngoài đó.
Chính là thứ này.
Đây chính là nguyên nhân thật sự. Chủ thể mang theo hồn lực là lũ côn trùng. Vì vậy trước nay Cố Ỷ mới không hề phát hiện ra. Khi dùng pháp thuật dò hồn, cô không truy ra được nguồn gốc thực sự, mà chỉ phá hủy đám hồn lực đang tác động lên người bệnh nhân.
Mà lý do khiến việc dò hồn không hiệu quả là vì chủ thể quá nhỏ, hoàn toàn không chịu nổi sức mạnh của pháp thuật. Chỉ cần chạm nhẹ là đã chết mất xác, còn đâu để lần theo?
Lý do mà cả Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn không phát hiện ra từ đầu là bởi vì so với người hoặc quỷ, hồn lực trên cơ thể côn trùng quá yếu ớt. Nếu không biết trước rằng côn trùng là vật mang hồn lực, thì đúng là rất khó nhận ra sự khác thường của chúng.