Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 179

Cô lấy người giấy ra, thiêu đốt hồn lực để thiêu chết con nhện trên người y tá, cả quá trình xử lý của Cố Ỷ diễn ra trôi chảy, dứt khoát như nước chảy mây trôi. Sau khi xử lý xong con nhện, cô còn đánh ngất cô y tá. Tuy nhiên, Cố Ỷ vẫn rất dịu dàng với cô y tá đó, cô đưa tay đỡ lấy đầu cô ấy, không để cô ấy bị đập đầu xuống đất.

 

Sau khi đặt y tá nằm xuống đất xong, Cố Ỷ mới đứng dậy, định đi về phía văn phòng viện trưởng.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô sững người lại.

 

Cố Ỷ nhìn về phía trước, chỉ thấy một nhóm người bị nhện ký sinh đang tiến đến, có y tá, bác sĩ, hộ lý, nhưng nhiều nhất vẫn là bệnh nhân. Trên mặt bọn họ đều bị nhện che kín, vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng lao về phía Cố Ỷ. Dù thân thủ của Cố Ỷ rất tốt, nhưng nhiều người như vậy khiến cô khó mà chống đỡ nổi.

 

Khương Tố Ngôn cũng muốn giúp cô, nhưng tình huống thế này không phải là sở trường của nàng. Ngay từ sự kiện tâm linh đầu tiên họ gặp, Cố Ỷ đã nhận ra: Khương Tố Ngôn rất giỏi đối phó với quỷ, nhưng lại không giỏi đối phó với những người bị quỷ nhập. Nếu chỉ đơn giản là giết đối phương, với Khương Tố Ngôn mà nói dễ như trở bàn tay. Nhưng với những người vẫn còn là con người, Cố Ỷ không muốn để nàng giết họ.

 

Tình huống hiện tại so với trước lại càng khó xử lý hơn nhiều.

 

Một bệnh nhân lao về phía Cố Ỷ, cô lật người né tránh đồng thời ném ra một người giấy trên lưng viết chữ "Ly". Người giấy đó cháy lên, thiêu sạch lũ nhện trên mặt bệnh nhân kia. Người đó đổ gục xuống đất, nhưng vì Cố Ỷ không kịp đánh ngất anh ta, chẳng bao lâu sau, anh ta lại bị nhện ký sinh, run rẩy đứng dậy rồi lại tiếp tục lao về phía cô.

 

Khi anh ta vươn tay về phía Cố Ỷ, cô dùng vai chặn vai anh ta, ném một cú vật qua vai rồi lập tức lấy ra một lá bùa, thiêu sạch nhện trên người anh ta. Lần này, Cố Ỷ không quên kết thúc, đánh ngất luôn anh ta.

 

"Vợ... chị đi tìm Vương Ngọc Minh đi!" Cố Ỷ vừa dặn xong, lại bị một người bị ký sinh khác nhào tới. Trong tình huống này, Khương Tố Ngôn căn bản không thể rời đi, nàng dùng tấm lụa đỏ trói gô cả đám người lại. Cố Ỷ lúc này mới thở phào một hơi, nhìn đám người bị ký sinh trước mặt, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng. Nếu phải tiêu trừ ký sinh cho từng người một, hồn lực của cô chắc chắn không trụ nổi.

 

Sau khi trói xong đám người, Khương Tố Ngôn chuẩn bị đi tìm Vương Ngọc Minh. Nhưng nàng vừa định rời đi đã bị Cố Ỷ gọi lại.

 

"Vợ ơi, chờ đã!" Cố Ỷ siết chặt nắm tay, nhìn cảnh tượng trước mắt mà trong lòng sục sôi ý nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống Vương Ngọc Minh: "Bịt miệng bọn họ lại, bọn họ đang cắn lưỡi tự sát!"

 

Thông thường, chuyện cắn lưỡi tự sát là điều rất khó xảy ra, nhưng những người bị quỷ nhập thì không thể đoán trước được. Nếu thật sự cắn đứt lưỡi, mất máu quá nhiều có thể dẫn đến tử vong.

 

Trước đây Cố Ỷ từng bị nhập, cô biết rõ những hành động trái với ý chí của người bị nhập sẽ khiến họ có phản ứng chống đối. Nhưng những người trước mắt cô đây đều mơ màng vô hồn, rõ ràng đã bị nhập từ rất lâu, đầu óc hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa. Vương Ngọc Minh là viện trưởng, rất có thể trước khi Cố Ỷ đến, ông ta đã làm chuyện này từ lâu rồi.

 

Ông ta không chỉ không phải là người quen cũ của cha cô, mà thậm chí còn là kiểu người mà cha mẹ cô chắc chắn sẽ chọn để tiêu diệt.

 

Sau khi Khương Tố Ngôn bịt miệng tất cả bọn họ lại, Cố Ỷ mới thở phào. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, mắt cô liền mở to hơn.

 

Vì bên ngoài có bóng người rơi xuống.

 

Cố Ỷ lập tức lao ra khỏi bệnh viện, chỉ thấy có người đang rơi xuống đất. May mà Khương Tố Ngôn phản ứng cực nhanh, dùng lụa đỏ đỡ lấy người đó và thuận tay trói lại, nếu không có khi người đó đã chết.

 

Cố Ỷ hiểu rõ, nếu tư thế tiếp đất không đúng, rơi từ tầng hai xuống thôi cũng đủ chết người rồi.

 

Ngay sau đó, từng người một lại trèo lên cửa sổ tầng hai rồi nhảy xuống. Khương Tố Ngôn vung tay, vô số dải lụa tung ra, đỡ lấy hết thảy bọn họ.

 

Hồn lực của Cố Ỷ không đủ, nhiều người thế này, chỉ riêng việc tiêu trừ ký sinh đã đủ vắt kiệt sức cô.

 

Cố Ỷ siết chặt nắm tay, cô lấy ra sợi dây đỏ của mình, buộc vào một người giấy, rót hồn lực vào rồi ném thẳng lên tầng ba. Cô nắm lấy dây đỏ, trực tiếp leo lên tầng ba.

 

Trong hành lang tầng ba, vẫn còn rất nhiều người, có cả ông lão gác cổng, cả đầu bếp từng nấu ăn cho Cố Ỷ. Khương Tố Ngôn lần lượt trói tất cả bọn họ lại, còn Cố Ỷ thì chen qua đám người, đi đến cuối hành lang tầng ba.

 

Ở đó, cô thấy Vương Ngọc Minh mặc áo blouse trắng, đứng dựa vào cửa sổ phía tây cuối dãy. Thấy Cố Ỷ đến, ông ta tháo chiếc mũ xuống, để lộ mái tóc bạc trắng.

 

"Ồ, bà chủ Tiểu Cố về rồi à?" Tính cách của Vương Ngọc Minh lúc này đã có chút khác với vẻ ngoài trước đó, nhưng Cố Ỷ biết rõ, đây mới là con người thật của ông ta. Cô siết chặt nắm tay, tức đến bật cười: "Sao, không diễn nữa à?"

 

Vương Ngọc Minh phẩy tay: "Mục đích đạt được rồi, thì cứ thế thôi." Lời ông ta nói mang theo sự trêu chọc, ánh mắt nhìn Cố Ỷ cũng có chút khiêu khích: "Không biết bà chủ Tiểu Cố có đoán ra tôi là ai không nhỉ?"

 

Lời ông ta nói tuy khó hiểu, nhưng nếu suy nghĩ một chút thì vẫn có manh mối. Cố Ỷ không cần suy nghĩ nhiều, liền nói ra suy đoán của mình: "Người thừa kế của nhà họ Hồ, đồng thời cũng là người của Ủy ban sáng tạo quái đàm."

 

Người thừa kế của nhà họ Hồ thì rất dễ đoán, dù sao pháp thuật nhà họ Hồ đã được sử dụng nhiều như thế, nếu còn không đoán ra thì cái đầu của Cố Ỷ có thể vứt đi rồi. Về thân phận là người của Ủy ban sáng tạo quái đàm, thì đó là điều cô mới vừa nghĩ thông. Cách làm của ông ta quá giống với những người trong ủy ban kia, không đoán theo hướng này cũng khó.

 

Vương Ngọc Minh cười gật đầu: "Đoán đúng rồi, bà chủ Tiểu Cố."

 

Khi đang nói chuyện, Cố Ỷ đã ra ám hiệu cho Khương Tố Ngôn. Ngay sau đó, dải lụa đỏ của Khương Tố Ngôn liền bay về phía Vương Ngọc Minh. Quả nhiên, người thừa kế nhà họ Hồ có chút bản lĩnh, ngay khoảnh khắc dải lụa bay đến, lập tức có một người bị ký sinh lao ra chắn trước mặt.

 

Vương Ngọc Minh cười: "Đừng gấp thế chứ, tôi chắc chắn không phải là đối thủ của bà chủ Lão Khương nhà cô đâu, điểm này cô có thể yên tâm. Hơn nữa, tôi sắp chết rồi."

 

Ông ta đưa tay vuốt mái tóc bạc của mình: "Cô thấy mái tóc bạc này không? Tôi mới bốn mươi lăm tuổi, bằng tuổi cha cô, nhưng tôi sắp chết rồi. Bệnh bạch cầu, không tìm được người phù hợp để ghép tủy, chẳng mấy chốc là xong đời. Đương nhiên, bệnh bạch cầu không khiến tóc bạc, nhưng áp lực tâm lý kéo dài khiến tóc tôi bạc như thế này..."

 

"Chắc cô cũng biết từ hội trưởng chi nhánh ở Hải thị rồi, bọn họ theo đuổi mục tiêu gì. Đúng vậy, họ muốn tồn tại vĩnh viễn ở âm phủ. Làm quỷ thì có gì không tốt? Chỉ cần trở thành quỷ, có được hồn lực, thì có thể sống mãi mãi."

 

Khi nói đến đây, Vương Ngọc Minh còn bật cười, như thể khinh thường đám người mơ mộng trường sinh bằng cách hóa quỷ.

 

"Đồ điên." Nhưng hành vi của ông ta khiến Cố Ỷ chỉ có thể dùng hai từ này để hình dung. Vương Ngọc Minh và những người đó thì khác gì nhau? Nghe cô nói vậy, ông ta chẳng những không giận, còn cười lớn hơn: "Làm kẻ điên thì sao chứ? Dù sao tôi cũng sắp chết rồi."

 

Ánh mắt cô lướt qua đám người phía trước Vương Ngọc Minh, nắm tay siết chặt hơn. Vương Ngọc Minh nhận ra ánh nhìn của cô, định cười, nhưng chưa kịp cười thì lại ho sặc sụa, đến mức cả người khom xuống, phải mất một lúc mới hồi phục lại.

 

Vừa đỡ hơn một chút, ông ta liền tiếp tục khiêu khích Cố Ỷ: "Tôi nói tôi là bạn cũ của Cố Thanh cha cô, điều này không phải lừa đâu. Nhà họ Cố và nhà họ Hồ từng sống cùng ở thành phố Lễ Phong, hồi nhỏ tôi và cha cô cũng thường gặp nhau. Chỉ tiếc là sau này tôi lập ra cái Ủy ban sáng tạo quái đàm, cha cô không tán đồng quan điểm của tôi, phát hiện ra thì liền đánh nhau một trận. Từ đó tôi chỉ có thể co đầu rút cổ mà phát triển, không để Cố Thanh phát hiện. Sau này tôi còn phát hiện ra một bí mật mà Cố Thanh luôn muốn giấu kỹ, đó chính là... cô. Không ai ngờ được rằng, đại cục mà nhà họ Cố bày ra từ ngàn năm trước, lại thực sự thành công."

 

Giờ phút này, Cố Ỷ không vội ra tay với Vương Ngọc Minh nữa, nắm tay cô cũng nới lỏng ra đôi chút: "Cái 'đại cục' mà các người nói... là chỉ hôn ước ngàn năm trước sao?"

 

Những chuyện như vậy, Cố Ỷ từng nghe lão đạo nhà họ Hồ nhắc đến vài lần. Chỉ là khi đó cô quên hỏi rõ ràng là chuyện gì, sau này lại xảy ra quá nhiều việc, cô cũng quên béng mất. Nhưng trong tiềm thức, cô cảm thấy cục diện này có liên quan đến người ngũ âm. Trước đây cô từng hỏi Trần Tư Nam rằng có thể đoán được chuyện xảy ra sau một nghìn năm không, câu trả lời dĩ nhiên là không thể.

 

Vậy thì, ngàn năm trước, Cố Phi và đạo trưởng họ Hồ căn bản không thể nào đoán được rằng sau ngàn năm sẽ có một người mang mệnh ngũ âm sinh ra trong nhà họ Cố, vậy dựa vào đâu mà lập nên tờ hôn ước đó chứ?

 

Có lẽ, đáp án này có thể lấy được từ miệng của Vương Ngọc Minh.

 

Vương Ngọc Minh khẽ cười, cũng không chơi trò "câu giờ" gì với Cố Ỷ, mà nói thật luôn: "Đúng vậy, chính là hôn ước từ ngàn năm trước. Tổ tiên nhà các người, nhà họ Cố thật sự rất giỏi mấy trò bịp bợm này. Ngàn năm trước căn bản không ai có thể tính ra được rằng ngàn năm sau người mang mệnh ngũ âm sẽ là hậu nhân của nhà họ Cố. Mà người ngũ âm vốn dĩ là một loại tồn tại rất hiếm, là sự kiện ngẫu nhiên, ai trở thành người ngũ âm cũng có thể. Muốn một lần xử lý hai người mang mệnh ngũ âm, đúng là chuyện viển vông. Ngàn năm trước, tổ tiên nhà họ Hồ chúng tôi cũng vì điều này mà phản đối cách làm của Cố Phi, muốn tự mình ra tay. Không ngờ, cuối cùng lại là cách của Cố Phi phát huy tác dụng. Chỉ cần biến điều ngẫu nhiên thành điều tất nhiên là được."

 

"Bản lĩnh lập khế ước của nhà họ Cố, chính là tổ sư nhà các người dùng thủ đoạn lừa gạt mà có được từ thiên địa. Vì chỉ cần khế ước được lập, thì sẽ được thiên địa công nhận. Cố Phi căn bản không hề đoán xem người mang mệnh ngũ âm trong tương lai sẽ xuất hiện ở đâu, mà chỉ lập một khế ước với Thiên Địa: để Khương Tố Ngôn kết hôn với người mang mệnh ngũ âm ở ngàn năm sau. Khương Tố Ngôn vốn đã mang mệnh ngũ âm, đối với Thiên Địa mà nói cô ta đã là một tồn tại đặc biệt, chỉ có người cũng mang mệnh ngũ âm mới có thể ký khế ước đồng mệnh với cô ta. Nhưng khế ước mà Cố Phi lập ra bắt buộc phải được hoàn thành, bởi đó là chuyện đã được thiên địa chuẩn y. Mà Thiên Địa vì để khế ước không bị phá vỡ, chỉ có thể khiến người được định sẵn kết hôn với Khương Tố Ngôn cũng trở thành người ngũ âm."

 

"Khâu này rốt cuộc có thành công hay không, hoàn toàn phải xem thiên ý. Năm đó sau khi khế ước được lập, tổ tiên nhà chúng tôi đã nhiều lần tranh cãi với Cố Phi. Vào thời đại đó, hai nữ nhân kết hôn hoàn toàn trái với luân thường đạo lý. Tổ tiên tôi cũng không tin thiên địa sẽ chiều theo ý Cố Phi, nghĩ rằng nếu ngàn năm sau không thể giải quyết được cả hai người mang mệnh ngũ âm cùng lúc, mà để Khương Tố Ngôn sống đến tận ngàn năm sau thì chẳng phải sẽ thành đại họa sao? Nhưng không ngờ, Cố Phi lại thật sự thành công, người ngũ âm thật sự được sinh ra trong nhà họ Cố, trở thành hậu nhân của nhà họ Cố, cũng chính là Cố Ỷ cô."

 

Lời tác giả:

 

Cố Phi — đại ác nhân khiến Cố Ỷ trở thành người mang mệnh ngũ âm.

 

Faye: Cho bạn nào không hiểu, là Cố Phi dùng kết quả để đổi lấy quá trình. Không cần biết thiên địa làm gì, kết quả là phải có người ngũ âm dòng dõi họ Cố để khớp với khế ước mà thiên địa đã đồng ý trước đó. Nói chung là tư duy ngược.

Bình Luận (0)
Comment