Khương Tố Ngôn chui vào trong cái bóng của Cố Ỷ, nàng cần thời gian để tiêu hóa phần hồn lực nhận được từ Cố Ỷ. Hơn nữa, hiện giờ nàng không cách nào thu lại chiếc váy đỏ của mình, nếu người khác chạm vào sẽ bị khơi dậy mặt tối trong tâm hồn, gây ảnh hưởng không tốt đến thân thể. Vì vậy, Khương Tố Ngôn chỉ có thể chui vào và không ra ngoài nữa.
Cố Ỷ nhìn đám người ngã la liệt khắp nơi, nhất thời không biết phải làm gì. Còn lâu lắm mới đến lúc Trương Gia Hào tới, mà bây giờ đang giữa mùa đông, có người còn nằm cả trên bãi cỏ, nếu bị chết cóng thì biết làm sao? Cố Ỷ chỉ có thể thở dài, cam chịu vất vả đi chuyển những người đang nằm ngoài bãi cỏ vào trong.
May mà hiện tại cô có rất nhiều hồn lực, đến mức không cần tự mình động tay, chỉ dựa vào hồn lực thôi cũng có thể nhấc người lên.
Cố Ỷ đi một vòng quanh Bệnh viện Tâm thần số 3, trước tiên đưa những người già yếu, bệnh tật lên giường nằm, những người trẻ và khỏe thì cô không quản nữa. Sau khi sắp xếp xong, cô thở phào nhẹ nhõm, tự tìm một chiếc ghế trong đại sảnh tầng một, vừa lướt điện thoại vừa chờ Trương Gia Hào đến.
Trước khi Trương Gia Hào đến, đã có cảnh sát địa phương tới trước. Họ không quá thân thiết với Cố Ỷ, chỉ chào hỏi sơ qua rồi lập tức bắt tay vào việc đưa những người nằm dưới đất đi.
Khi Trương Gia Hào mặc đầy đủ trang bị bước vào, Cố Ỷ còn chào anh một tiếng. Sau khi để cấp dưới phối hợp với cảnh sát địa phương tiếp quản hiện trường, Trương Gia Hào mới tiến lại gần Cố Ỷ. Cố Ỷ theo bản năng tìm kiếm Tiểu Yêu, nhưng lần này Trương Gia Hào không dẫn cô bé theo. Anh giải thích rằng hôm nay Tiểu Yêu đi chơi với bạn cùng lớp nên không gọi cô bé tới.
Cố Ỷ cười nhẹ: "Cũng không sao, mọi việc cơ bản đã xử lý xong rồi."
Những việc còn lại, cho dù Tiểu Yêu có ở đây thì cũng không giúp được gì. Cố Ỷ dẫn Trương Gia Hào đi vào hang động phía sau. Đèn pin của Trương Gia Hào sáng hơn nhiều so với đèn pin trên điện thoại của Cố Ỷ, chỉ mất vài phút đã chiếu sáng cả hang. Tuy ngoài trời đã bắt đầu tối, nhưng nhờ có đèn pin của anh, nơi đây còn sáng hơn lúc Cố Ỷ đến vào buổi sáng.
Cố Ỷ đi đầu tiến vào trong hang, Trương Gia Hào và các cảnh sát khác theo sát phía sau.
Khi vào đến trong, Cố Ỷ dẫn Trương Gia Hào tới trước khe nứt: "Cảnh sát Trương, trong mắt anh thì khe nứt này trông như thế nào?"
Trương Gia Hào nghiêm túc quan sát một lượt, rồi trả lời một cách trung thực: "Chỉ giống một khe nứt bình thường trên đá mà thôi."
Cố Ỷ thở dài: "Nhưng trong mắt tôi, nó lại là một cái hố đen không ngừng rò rỉ hồn lực."
Trương Gia Hào nghe xong lời của Cố Ỷ, liền lấy máy ảnh ra chụp lại khe nứt, định mang về cho Tiểu Yêu và lão đạo sĩ xem thử.
Anh còn nhìn kỹ các cột đá xung quanh và cẩn thận hỏi rõ công dụng của chúng, sau khi xác định là có tác dụng thực sự, anh liền dặn dò các cảnh sát khác không được chạm vào làm đổ cột.
"Cái khe nứt này không thể phong ấn lại sao?"
Cố Ỷ lắc đầu. Dù sao thì bản thân cô cũng không có cách phong ấn nó, chỉ có thể về hỏi lại lão đạo sĩ và Trần Tư Nam xem sao.
Trong lúc Trương Gia Hào đang làm việc, Cố Ỷ nhìn bóng lưng anh, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh trong mơ: Trương Gia Hào quỳ trên mặt đất cầu xin cô đi chết. Đợi đến khi anh tạm xong công việc, hai người cùng ra ngoài, Cố Ỷ không kìm được, hỏi một câu: "Nếu một ngày nào đó, anh phải hy sinh tính mạng để cứu thế giới, anh có bằng lòng không?"
"Chắc chắn là có rồi. Nhưng trước khi hi sinh, tôi muốn sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Yêu trước đã." Trương Gia Hào trả lời mà không quay đầu lại, anh đưa tay vén nhành cây trước mặt, còn Cố Ỷ thì đi phía sau anh, cùng bước trên con đường ra khỏi hang. Nghe thấy câu trả lời đó, Cố Ỷ im lặng một lúc.
Cô không hỏi thêm gì, nhưng Trương Gia Hào lại tiếp tục lên tiếng: "Nhưng nếu người phải hi sinh là cô để cứu thế giới, thì tôi mong cô đừng đồng ý."
Cố Ỷ sững người: "Sao anh lại đột ngột nghĩ đến chuyện này vậy?"
"Chuyện này cô đừng lo nữa." Thật ra những gì Cố Ỷ muốn nói đều đã thể hiện rõ trên gương mặt và trong lời nói của cô, một cô gái nhỏ thế này, ở trước mặt Trương Gia Hào thì có gì khó đoán được chứ? Anh chỉ cần nhìn là biết ngay cô bé hỏi như vậy là vì điều gì, "Tôi bằng lòng hi sinh tính mạng của mình là vì tôi là cảnh sát, bảo vệ người khác, cho dù có chết cũng là điều nên làm, đó là trách nhiệm của tôi. Nhưng cô thì khác, cô chỉ là một cô gái nhỏ, không cần phải vì cái gọi là cứu thế giới mà chạy đi chịu chết."
"Nếu thế giới này phải để một cô gái nhỏ như cô chết đi mới cứu được, thì nó cũng chẳng đáng để cứu nữa."
Bước chân của Cố Ỷ khựng lại, cô không theo kịp Trương Gia Hào. Trương Gia Hào đi được vài bước liền quay đầu nhìn cô. Trong lùm cây vắng vẻ, cô gái nhỏ đứng ngẩn ra tại chỗ, trời đã tối nên không nhìn rõ vẻ mặt cô. Trương Gia Hào nghiêng đèn pin về phía cô, Cố Ỷ giơ tay lên che bớt ánh sáng.
Trương Gia Hào thở dài, anh không giỏi dỗ dành con gái.
"Đừng đứng ngơ ra nữa, đi thôi, đứng đây làm mồi cho muỗi à." Những cảnh sát khác đã đi ra ngoài từ lâu, chỉ còn hai người họ lề mề đi sau cùng. Cố Ỷ gật đầu, rồi đuổi theo bước chân của Trương Gia Hào.
Trương Gia Hào đi trước một đoạn, vẫn quay đầu lại hỏi cô: "Cô không khóc đấy chứ?"
"Tôi không khóc."
Trương Gia Hào lại thở dài, hai người im lặng đi một đoạn khá lâu trên núi, đến khi ra đến đường cái, Trương Gia Hào mới dừng lại, chờ Cố Ỷ đi đến bên cạnh, rồi vỗ vỗ vai cô: "Cô đừng làm chuyện dại dột. Ba mẹ cô, Khương tiểu thư, chắc chắn cũng không muốn cô làm chuyện gì hy sinh bản thân như vậy. Cô chỉ mới hai mươi tuổi, không cần phải đứng ra gánh vác mọi thứ. Có chuyện gì thì để người lớn chúng tôi xử lý."
"Nhưng ngoài tôi ra, các anh không xử lý được."
Trương Gia Hào vỗ vai Cố Ỷ mạnh hơn một chút. Anh là người nhiều năm rèn luyện, sức tay rất mạnh, vỗ đến mức Cố Ỷ hơi đau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo, đúng là không có khóc thật. Điều đó khiến Trương Gia Hào yên tâm phần nào: không khóc là được.
"Không có chuyện gì mà chú cảnh sát xử lý không nổi cả. Chuyện cứu thế giới ấy, chưa đến lượt cô đâu. Cái khe nứt kia cô đừng nghĩ nhiều, tụi tôi sẽ mở cuộc họp để bàn tiếp, chắc chắn sẽ có cách giải quyết."
"Nhưng... những khe nứt thế này sau này sẽ càng ngày càng nhiều." Cố Ỷ mím môi. Trương Gia Hào nghe vậy mà cũng thấy đau đầu. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này lại có chuyện nhện nhập xác là đầu óc quay cuồng. Nhưng anh vẫn lặp lại câu nói đó: "Cho dù là chuyện gì, tụi tôi cũng sẽ bảo vệ người dân. Em phải tin tưởng chúng tôi."
Cố Ỷ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hai người men theo đường núi xuống đến cổng Bệnh viện Tâm thần số 3. Mấy chiếc xe cảnh sát đang bật đèn nhấp nháy đậu ở đó. Trương Gia Hào bảo Cố Ỷ lên xe mình ngồi nghỉ một lúc, còn anh thì đi bàn giao hiện trường. Xong xuôi đâu đấy, anh mới quay lại lên xe.
Anh không quên nhét cái thân thể giả của Khương Tố Ngôn vào cốp xe, xong việc đó mới trở vào trong. Anh đã cởi bỏ bộ trang bị trên người từ trước, chỉ mặc đồ đơn giản, trong xe cũng đã bật sẵn máy sưởi. Sau khi lên xe, Trương Gia Hào cởi áo khoác ngoài, đặt lên ghế phụ.
Anh chống tay lên vô lăng, quay đầu nhìn Cố Ỷ: "Đói chưa?"
Cố Ỷ ngẩn người một chút, mới nhớ ra hôm nay mình chẳng ăn gì cả, lại còn nôn ra hết, trong bụng hoàn toàn trống rỗng, đói đến mức bụng dán vào lưng. Nhưng cô thật sự chẳng có khẩu vị gì. Trương Gia Hào hỏi vậy, cô nhất thời không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
Thấy vậy, Trương Gia Hào cũng không hỏi thêm, lái xe rời khỏi núi rồi đi vào thành phố, tìm một quán ăn nhỏ gần đó ngồi xuống. Anh bảo với chủ quán lấy một phòng riêng, hai người ngồi đối diện nhau quanh bàn tròn, rồi đưa thực đơn qua cho Cố Ỷ: "Muốn ăn gì thì cứ gọi, hôm nay tôi bao."
Cố Ỷ cũng không khách sáo với Trương Gia Hào. Vốn dĩ lúc nãy còn thấy không đói, nhưng nhìn thấy thực đơn đầy hình ảnh món ăn hấp dẫn, bụng cô bắt đầu réo rắt. Cô nhìn thực đơn rồi gọi ba món mặn một món canh, ông chủ ghi lại rồi rời đi.
Quán ăn nhỏ này lên món với tốc độ vừa phải. Món đầu tiên được dọn lên nhưng hai người vẫn chưa động đũa. Họ còn gọi thêm ba bộ bát đũa. Đợi đến khi tất cả món ăn được mang ra, Trương Gia Hào dặn dò ông chủ đừng vào làm phiền, rồi gõ nhẹ lên bàn: "Bảo vợ cô ra đi."
Cố Ỷ gật đầu, để Khương Tố Ngôn chui ra khỏi cái bóng của mình và ngồi xuống bên cạnh. Váy đỏ của nàng vẫn dài lê thê, rũ xuống mặt đất khiến cả mặt sàn của căn phòng nhỏ hẹp này gần như bị phủ kín bởi lớp váy đỏ rực ấy. Cố Ỷ làm nghi thức cúng tế, dọn sẵn cho Khương Tố Ngôn một cái bát, để nàng có thể ăn được vài miếng thức ăn.
Trương Gia Hào thì như một người trưởng bối bình thường, ngồi đối diện hai người, vừa chuyện trò vừa dặn dò Khương Tố Ngôn: "Cô cũng nên để mắt tới bà chủ Tiểu Cố một chút, con bé này hay nghĩ ngợi lung tung, đừng để cô ấy suốt ngày lo chuyện đâu đâu."
Bình thường nếu Trương Gia Hào nói như vậy, Khương Tố Ngôn nhất định sẽ bật lại, đây là phu quân nhà nàng, không đến lượt người ngoài lên tiếng. Nhưng hôm nay Khương Tố Ngôn không nói gì cả, vì nàng biết Cố Ỷ đúng thật đang nghĩ vớ vẩn, lại còn cố tỏ ra mạnh mẽ. Khương Tố Ngôn gật đầu: "Ừm."
Cố Ỷ nghe hai người như có vẻ đang liên thủ lại "chỉ trích" mình, lập tức gắp thêm hai món ăn nữa cho Khương Tố Ngôn: "Mau ăn đi, đến ăn cơm mà cũng không bịt được miệng hai người!"
Vì còn phải lái xe nên Trương Gia Hào không gọi rượu, chỉ gọi một chai Sprite lớn. Anh rót cho mình một ít rồi đặt chai lên mâm xoay, đưa qua cho Cố Ỷ. Cố Ỷ rót đầy ly cho cả mình và Khương Tố Ngôn, sau đó uống một ngụm rồi cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn uống no đủ, Trương Gia Hào thanh toán rồi bảo Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn lên xe. Anh đưa cả hai lên cao tốc, đến cửa tiệm vàng mã thì trời đã khuya lắm rồi. Trên xe, Cố Ỷ ngủ một giấc, bị Khương Tố Ngôn gọi dậy mà vẫn ngái ngủ, lười biếng tựa hẳn vào người nàng không chịu dậy. Khương Tố Ngôn đành bế Cố Ỷ xuống xe.
Thấy một người một quỷ như vậy, Trương Gia Hào chẳng nói gì, cần mẫn lấy thân thể giả của Khương Tố Ngôn từ cốp xe ra, giúp họ đặt vào tầng một của tiệm vàng mã.
"Cô chăm Cố Ỷ kỹ nhé, đừng để cô ấy nghĩ ngợi lung tung một mình nữa." Trước khi rời đi, Trương Gia Hào còn căn dặn Khương Tố Ngôn. Đợi nàng gật đầu, anh mới quay người đi ra, không quên khép cửa gỗ của tiệm lại.
Khương Tố Ngôn ở tầng một đợi một lát, nghe thấy tiếng xe Trương Gia Hào khởi động rồi rời đi, mới bế Cố Ỷ lên lầu.
Nàng đặt Cố Ỷ vào chăn, bật máy sưởi, rồi mới chui vào nằm bên cạnh.
Khương Tố Ngôn đưa tay ra, khẽ vén tóc trên trán Cố Ỷ, nhìn khuôn mặt cô rồi khẽ thở dài: "Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa. Nếu nàng có thể chịu nghe những lời chúng ta nói thì tốt biết bao."
Nhưng Cố Ỷ đã ngủ say, tất nhiên không nghe thấy những lời này. Cô chỉ cảm nhận được bàn tay của Khương Tố Ngôn, bèn rúc đầu vào sát hơn, giống như một con mèo nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng.
Khương Tố Ngôn bị hành động của cô làm cho lòng bàn tay ngứa ngáy, định rút tay lại, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ rời đi, cứ để cô ấy cọ như vậy mấy lần.
Lời tác giả:
Cố Ỷ thật sự gặp được rất nhiều người dịu dàng.