Hiện tại trong lòng Khương Tố Ngôn đã rõ ràng, nàng biết Cố Ỷ có hối hận hay không. Nhưng còn Cố Thanh và Lâm Mạn Thư có hối hận không, thì phải đợi vài ngày nữa mới biết được.
Sau khi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn trở lại âm phủ, lập tức bị đám nhân viên của cô vây kín thành một vòng tròn.
Một đám quỷ ríu rít vây quanh Cố Ỷ hỏi: "Diêm Vương đại nhân, dương gian thế nào ạ?"
"Có phải rất đẹp không? Có nhìn thấy ánh nắng chưa?"
Chúng chen chúc nói chuyện huyên náo khiến đầu Cố Ỷ như muốn nổ tung, tệ nhất là không chỉ bao vây xung quanh cô mà còn có đám bay lượn cả trên đầu, âm thanh vây quanh ba chiều chân thực khiến huyệt thái dương của cô giật giật đau nhức. Chúng không dám vây lấy Khương Tố Ngôn vì Quỷ Vương có khi thật sự sẽ ăn sạch chúng, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, chúng đã biết Cố Ỷ không phải kiểu sẽ tùy tiện giết chúng, nên mới yên tâm bay lượn quanh cô.
Trong đám quỷ đó, chỉ có con quỷ họa sĩ từng vẽ ảnh đăng ký kết hôn cho Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn là có ý kiến khác: Một lũ mù mắt, chen lấn náo nhiệt cái gì! Diêm Vương tuy sẽ không ăn các người, nhưng sẽ ném các người xuống mười tám tầng địa ngục cho biết mùi đời đấy! Nếu không nhờ Khương Tố Ngôn ngăn lại, nó đã bị ném xuống từ lâu rồi!
Chúng đâu có hiểu rằng, thực ra Quỷ Vương mới là người mềm lòng nhất!
Đám quỷ vây quanh Cố Ỷ còn nhìn thấy bộ đồ mới của cô. Con nữ quỷ từng muốn xem cảnh hai kẻ cẩu nam nữ kia chết thảm thì hơi ghen tị nói: "Thật là tốt quá đi, mặc vest nhìn mới giống công chức. Bọn tôi cũng được xem là có biên chế trong âm phủ nhỉ? Sao lại không có nổi một bộ đồng phục cơ bản vậy?"
Giọng điệu nửa mỉa mai nửa bất mãn của nó lọt vào tai Cố Ỷ khiến cô vô cùng bực bội, nhất là khi con nữ quỷ này còn định xin phúc lợi từ cô!
Thế là thế nào? Đám quỷ này mới làm việc được bao lâu mà đã nghĩ đến chuyện đòi phúc lợi rồi! Quá quắt thật!
Cố Ỷ không ngừng lẩm bẩm trong lòng, ánh mắt sắc bén như muốn xắt lát con nữ quỷ kia ra. Nữ quỷ nhận ra ánh mắt của cô liền lập tức chuồn vào đám quỷ trốn, nhưng những lời nó nói thì đã kịp lọt vào tai các quỷ khác, khiến trong lòng chúng cũng bắt đầu nhen nhóm cùng một suy nghĩ: Làm quan ở nha môn thì phải có đồng phục chứ! Hồi xưa đám bộ khoái đều mặc đồ thống nhất, tụi tôi đường đường là công chức âm phủ mà lại không có nổi bộ đồng phục sao?
Con quỷ mặt hồ ly nửa bên dắt theo hai tiểu hồ ly cũng len lén bàn tán: "Đúng đó, một bộ đồng phục Diêm Vương đại nhân chắc không nỡ tiếc đâu nhỉ? Tội nghiệp bọn ta bao năm qua chỉ có đúng một bộ quần áo, đến lễ tết cũng vẫn mặc đồ lúc chết đi. Không ngờ làm công chức rồi mà vẫn không có nổi bộ đồ mới. Bọn ta đều bán mạng cho Diêm Vương đại nhân, tương lai còn không biết phải làm việc ở âm phủ bao nhiêu năm nữa, chẳng lẽ cứ mặc mãi một bộ đồ vậy sao?"
Con quỷ mặc vest bên cạnh cũng phụ họa: "Nói có lý, hơn nữa chúng ta là bộ mặt của âm phủ, đồng phục thống nhất sẽ khiến đám quỷ khác nhìn thôi cũng sợ khiếp, có một bộ đồng phục là rất cần thiết."
Không nói lời nào thì cũng không ai nghĩ các người là câm đâu.
Cố Ỷ thật sự rất muốn khâu miệng chúng lại, nhưng lời đã nói đến mức này, nếu cô nhẫn tâm từ chối thì lòng quỷ sẽ tan rã. Mà lòng quỷ tan rồi thì đội ngũ cũng khó mà dẫn dắt nổi. Giây phút này, Cố Ỷ thấm thía hiểu ra ý nghĩa thật sự của câu nói ấy, đặc biệt là khi hai tiểu hồ ly cứ tội nghiệp nhìn cô, khiến cô khó lòng từ chối.
Cố Ỷ giật giật khóe miệng: "Chuyện này ta sẽ xem xét, các ngươi không cần lo."
Vừa dứt lời, một chiếc mũ trách nhiệm to oành lập tức rơi phịch xuống đầu Cố Ỷ.
"Diêm Vương đại nhân thánh minh muôn năm!"
"Vạn tuế! Tôi biết ngay đi theo Diêm Vương đại nhân là không sai mà!"
Cố Ỷ mang theo sự kỳ vọng của hơn một nghìn nhân viên, quay trở lại tổ ấm nhỏ của mình và Khương Tố Ngôn. Cô nhìn thấy Khương Tố Ngôn đang nằm dài trên giường chơi máy tính bảng, không cần hỏi cũng biết, thứ này chính là mang từ dương gian về.
Cố Ỷ không chắc thứ này có thể dùng được bao lâu, có khi vài hôm nữa sẽ bị năng lượng âm khí ăn mòn mất. Nhưng hiện tại thì đúng là dùng được.
Bố mẹ họ đã chuẩn bị không ít đồ cho hai người, điện thoại và máy tính bảng là tiêu chuẩn cơ bản, ngoài ra còn đem theo mấy cục sạc dự phòng. Ban đầu còn định chuẩn bị cả pin mặt trời, nhưng nghĩ lại thì âm phủ làm gì có mặt trời, thế là từ bỏ luôn ý tưởng đó.
Mặc dù những cây trồng trước kia cuối cùng vẫn có thể ăn được, nhưng ánh sáng đó đúng là chẳng giống ánh nắng mặt trời chút nào, đến giờ Lâm Mạn Thư vẫn phải uống thuốc điều dưỡng cơ thể.
Khương Tố Ngôn cuộn mình nằm đó, trông vô cùng thoải mái, Cố Ỷ cũng liền sán lại gần.
Bộ phim đang chiếu là tác phẩm mới ra mắt hồi tháng trước, bộ này Cố Ỷ đã mong chờ từ lâu, cô la lên một tiếng rồi bám lấy Khương Tố Ngôn, bắt nàng phát lại từ đầu.
Khương Tố Ngôn liếc Cố Ỷ một cái, chẳng buồn để ý đến. Nàng không muốn phát lại từ đầu chút nào, huống hồ bây giờ đang tới đoạn cao trào mà lại bị ép dừng ngang, nàng rất không vui.
"Vợ~ vợ~" Cố Ỷ cứ quấn lấy nàng, thi triển đủ loại chiêu trò khiến Khương Tố Ngôn chẳng biết đối phó thế nào. Những nụ hôn vụn vặt của Cố Ỷ rơi đầy trên khuôn mặt nàng, đến mức chẳng còn tâm trí nào xem phim.
Cuối cùng Khương Tố Ngôn cũng bị làm phiền đến mức mất kiên nhẫn, đành phải phát lại từ đầu.
Nhưng Khương Tố Ngôn không định để Cố Ỷ được yên. Trong lúc cô xem phim, Khương Tố Ngôn ghé sát tai cô thì thầm tiết lộ tình tiết phim.
Cố Ỷ lập tức bày ra dáng vẻ "không nghe không nghe rùa tụng kinh", nhưng lời spoil vẫn cứ lọt vào tai. Cô tức đến nỗi ném luôn máy tính bảng sang một bên, không xem nữa, đè lấy Khương Tố Ngôn mà hôn tới tấp.
Hai người họ vì phải lên dương gian nên đã lâu không thân mật, cộng thêm hai ngày ở dương gian nữa, trong lòng sớm đã ngứa ngáy khó chịu. Ban đầu Khương Tố Ngôn còn rất phối hợp với Cố Ỷ, nhưng Cố Ỷ lại quá dính người, đến một chút cũng không chịu buông tha.
Cuối cùng khi Khương Tố Ngôn bắt đầu đẩy cô ra, nói "không cần" thì Cố Ỷ vẫn nắm chặt tay nàng, ngậm lấy ngón tay mà hôn thật lâu.
Thà làm người còn hơn, làm quỷ thật sự quá dính người rồi.
Khương Tố Ngôn khổ sở nghĩ thầm trong lòng. Cuối cùng, nàng chẳng còn sức mà động nổi một ngón tay. Nếu nàng mà là người sống thì ngón tay sớm đã bị Cố Ỷ hôn đến sưng lên mất rồi.
Khương Tố Ngôn mệt lắm, thật sự rất muốn ngủ một giấc. Dù là quỷ không cần ngủ, nàng vẫn muốn nhắm mắt lại chợp mắt một lúc. Nhưng Cố Ỷ lại sán tới, hôn lên má nàng mấy cái, rồi ghé vào tai thì thầm.
Khương Tố Ngôn thật sự không hiểu đầu óc Cố Ỷ vận hành kiểu gì, sao lại có thể nói chuyện nghiêm túc vào lúc này được?
"Vợ, chị nói xem nếu em bảo ba mẹ đốt cho em hơn một nghìn bộ vest, liệu họ có đập nát mộ của tụi mình không?"
Khương Tố Ngôn cảm thấy không chỉ mộ sẽ bị đập nát, mà ngay cả bài vị cũng sẽ bị chặt ra làm củi đốt mất. Vấn đề quan trọng hơn là, đám quỷ đó hình dạng kỳ dị đủ kiểu, rất nhiều bộ quần áo phải đặt may riêng.
Điều này không chỉ làm tăng khối lượng công việc, mà cả chi phí cũng đội lên. Vừa nghĩ đến hơn một nghìn bảng thống kê, trong lòng Khương Tố Ngôn đã thấy nhức đầu.
Lại sắp bận rộn rồi.
Đống thống kê đó thì có thể nhờ các phán quan phụ giúp, chủ yếu vẫn là xem Cố Ỷ có vượt qua được ải ba mẹ hay không.
Cố Ỷ nghĩ gì, Khương Tố Ngôn đương nhiên hiểu rất rõ, cô muốn nhờ Khương Tố Ngôn lên tiếng giúp mình. Địa vị của Cố Ỷ trong nhà rất thấp, nhưng Khương Tố Ngôn thì khác, mẹ Cố Ỷ rất dễ mềm lòng với nàng.
Nhưng Khương Tố Ngôn không hề muốn mở miệng. Nàng còn đang muốn làm một người con dâu ngoan ngoãn kia mà, tóm lại, tuyệt đối không được đụng chạm với Lâm Mạn Thư.
Vì vậy, cách tốt nhất chính là ngay từ đầu phải tránh né vấn đề này.
Khương Tố Ngôn nằm trên giường giả vờ ngủ, mặc kệ Cố Ỷ làm loạn thế nào cũng không động đậy lấy một chút.
"Hứ, chị không giúp em thì em tự nói với ba mẹ vậy!" Cố Ỷ hậm hực lăn khỏi người Khương Tố Ngôn, nhắm mắt lại rồi... bắt đầu báo mộng về cho ba mẹ mình.
Khương Tố Ngôn cảm nhận được điều đó liền mở mắt, nhìn Cố Ỷ đang "ngủ say" mà không nhịn được vươn tay ra bóp nhẹ mũi cô một cái: "Để xem nàng bị mẹ mắng thế nào." Khương Tố Ngôn khẽ cười, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Cố Ỷ bị Lâm Mạn Thư túm lỗ tai là đã muốn bật cười rồi.
Bên này, Cố Ỷ bước vào giấc mơ, trong một màn sương mù mờ ảo, cô đi đến trước mặt ba mẹ mình.
Lâm Mạn Thư và Cố Thanh có chút kích động, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên họ nhận được giấc mộng từ Cố Ỷ. Lâm Mạn Thư vừa ôm cô một cái liền lập tức nhìn ra sau lưng cô.
Cố Ỷ biết ngay Lâm Mạn Thư đang tìm Khương Tố Ngôn. Nhưng đáng tiếc, Khương Tố Ngôn không đi theo.
"Mẹ, đừng tìm nữa, vợ con không đến cùng đâu."
Lâm Mạn Thư thoáng sững người, không tin, lại nhìn ra sau lưng cô thêm lần nữa, thấy vẫn trống trơn thì gương mặt đang vui vẻ liền cụp xuống, giọng nói cũng lạnh đi nhiều: "Ừm, vậy có chuyện gì?"
Từ sau khi Khương Tố Ngôn xuất hiện, địa vị của cô trong nhà cứ thế mà tụt dốc không phanh. Trong lòng Cố Ỷ hiểu rõ vị thế của mình, lúc này cũng không dám nói đùa để xoa dịu không khí, quyết định đi thẳng vào vấn đề:
"Mẹ, là thế này, nhân viên công ty con bọn nó muốn có phúc lợi mới, cụ thể là muốn một bộ đồng phục. Bọn nó thấy bộ vest con mặc đẹp nên cũng muốn có. Nếu ba mẹ có thời gian thì giúp con mua vài bộ quần áo đốt xuống, lát nữa con sẽ gửi tên với số đo cho."
Việc đốt đồ không thể đốt bừa bãi được, có chỗ phải đốt trước bài vị, có chỗ phải đốt trên mộ phần. Chứ không lẽ lại lập bài vị cho cả đám quỷ đó? Vậy thì chỉ còn một cách, vừa đốt vừa hô tên, như vậy cũng có thể truyền đồ xuống tay chúng.
Cố Thanh cảm thấy cũng không phải chuyện lớn, đang định đồng ý thì bị Lâm Mạn Thư ngăn lại. Bà ngẩng đầu nhìn Cố Ỷ, ánh mắt khiến cô rùng mình, tai như bắt đầu nhức nhối. Vốn dĩ là một ván chắc thắng, vậy mà câu hỏi tiếp theo của Lâm Mạn Thư đã khiến mọi thứ sụp đổ hoàn toàn: "Nhân viên của con có bao nhiêu đứa?"
Cố Ỷ nuốt nước bọt, cố gắng giữ vững tâm lý: "Không nhiều lắm, chỉ... một chút thôi."
Cố Thanh đứng sau Lâm Mạn Thư cũng bắt đầu nhìn ra vấn đề, ánh mắt như muốn vỗ tay reo "vợ anh sáng suốt thật", còn Lâm Mạn Thư thì không dễ gì buông tha, ngữ khí hùng hổ doạ người: "Rốt cuộc là bao nhiêu?"
"Cũng... hơn một nghìn thôi ạ..." Cố Ỷ nói tình hình thực tế, đầu cúi gằm, mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình. Lâm Mạn Thư nghe xong thì cảm thấy nhức đầu, Cố Thanh thì hít một hơi thật sâu.
Cái bộ vest mà Cố Ỷ đang mặc kia cũng tốn của họ không ít tiền, gần nghìn tệ chứ không ít. Nếu muốn đặt hơn một nghìn bộ, có thể giá sẽ rẻ hơn, nhưng nếu vẫn giữ chất lượng này thì ít nhất cũng phải tốn năm sáu trăm nghìn.
Con nhóc này thật sự coi ba mẹ nó là đại gia à!?
Lâm Mạn Thư lập tức gõ một cái rõ đau lên đầu Cố Ỷ. Cố Thanh nhìn bà, còn định như xưa cùng nhau diễn trò khóc nghèo trước mặt Cố Ỷ, nhưng lần này Cố Ỷ không cho cơ hội tung hứng, trực tiếp vạch trần: "Ba mẹ đừng có gạt con nữa! Con biết nhà mình có tiền rồi! Hai người còn mua biệt thự cho chú Tống Diệp! Đến cả Trần Tư Nam cũng nhiều tiền như thế, nhà mình chắc chắn không nghèo!"
Từ nhỏ đến lớn, Cố Ỷ luôn tưởng rằng gia đình mình là dạng bình thường, sống trong khu tập thể cũ kỹ kiểu bình dân.
Ai mà ngờ được ba mẹ cô lại còn lén giấu biệt thự!?
Lời tác giả:
Ba mẹ: Con lớn rồi, không lừa nổi nữa rồi.