Đám người này có chết hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến Khương Tố Ngôn, nhưng lại có chút quan hệ với Cố Ỷ.
Nếu mấy nhóc con trong Cục điều tra xử lý dị sự này chết ở đây, thì lúc về Cố Ỷ sẽ bị mẹ cô ấy túm tai xoay một vòng 360 độ cho xem. Để tai mình khỏi thật sự rơi xuống, Cố Ỷ chắc chắn sẽ ra tay.
Hiện tại bọn họ đang ở trong một toà nhà cao tầng đã bị bỏ hoang. Khương Tố Ngôn nhìn mặt ngoài của toà nhà thì thấy đã xây xong, nhưng bên trong lại loạn hết cả lên, xem ra đây chính là một công trình bỏ dở. Mà nhà bỏ hoang thì khả năng xảy ra chuyện rất cao, nhất là vào dịp rằm tháng bảy âm lịch.
Quỷ môn quan mở rộng, hồn lực ở dương gian cũng đạt mức cao nhất, rất nhiều vong hồn không còn bị giam cầm ở nơi mình chết hay bên cạnh hài cốt, có thể chạy loạn khắp nơi.
Hiện giờ, đám nhân viên của Cục điều tra xử lý dị sự đang phải đối đầu với một con ác quỷ như thế.
Mấy người trong đội này đều còn trẻ, người nhỏ tuổi nhất nhìn qua chỉ hơn hai mươi một chút, cũng tầm tuổi với Cố Ỷ. Nhưng năng lực thì thua xa Cố Ỷ, cô là người ngũ âm, không chỉ trời sinh đã có nhiều hồn lực mà còn có thiên phú tốt, từ nhập môn đến thành thạo chỉ mất có nửa năm ngắn ngủi. Còn đám người này, tay thi triển đầy các loại pháp thuật hoa mỹ, nhưng thực tế hiệu quả chẳng được bao nhiêu.
Cố Ỷ thở dài, không biết Trương Gia Hào lôi bọn họ từ xó xỉnh nào ra nữa.
Con quỷ phía đối diện năng lực còn cao hơn hẳn đám người kia. Nhìn nó cao tầm hai mét rưỡi, mà toà nhà bỏ hoang này cao khoảng hai mét tám, nên trông nó cực kỳ to lớn, đầy cảm giác áp bức.
Nó không hiểu rõ về hồn lực lắm, nhưng khả năng vận dụng lại hơn xa đám người bên kia. Dù là dùng hồn lực làm roi hay làm đao, đều sử dụng rất thành thạo.
Con quỷ đó có vẻ cũng không định giết bọn họ ngay lập tức, có lẽ làm quỷ lâu ngày đến b**n th**, định tra tấn đám người này một trận rồi mới ăn từng người một. Nếu không thì còn chưa đợi đến khi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn tới nơi, bọn họ đã chết cả rồi.
"Nàng không định ra tay à?"
Khương Tố Ngôn nhìn bộ dạng ung dung như không của Cố Ỷ, còn nhẹ giọng hỏi một câu.
Cố Ỷ cười cười: "Cho họ rèn luyện một chút cũng không tệ mà? Dù sao vẫn chưa chết, đợi khi nào sắp chết rồi em sẽ ra tay."
Sự vô tình của Cố Ỷ đúng là thể hiện rõ trong lúc này. Cô chẳng có bao nhiêu lòng trắc ẩn với người thường, việc chịu cứu giúp bọn họ đã là cực hạn của Cố Ỷ rồi, không thể nào còn sốt sắng lao lên cứu ngay lập tức được.
Huống hồ, để bọn họ nếm thử cảm giác đối đầu với ác quỷ cũng là chuyện tốt.
Tất nhiên, nếu đối tượng là Khương Tố Ngôn, đừng nói là đợi đến lúc sắp chết mới ra tay, chỉ cần con quỷ đó dám động đến một cọng lông của nàng thử xem?
Cố Ỷ không định ra tay bây giờ, mà Khương Tố Ngôn lại càng không có lý do gì để nhúng tay. Nàng đến đây chỉ để xem náo nhiệt thôi. Con ác quỷ đó cũng chẳng bắt nạt Cố Ỷ, mà với thực lực hiện tại của Cố Ỷ, con quỷ đó cũng chẳng bắt nạt nổi.
Dưới cái nhìn thờ ơ của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, đội ngũ này chẳng mấy chốc đã kẻ thì bị thương, kẻ thì ngã gục. Con ác quỷ cười nham hiểm, cuối cùng chỉ chừa lại cô gái trẻ tầm tuổi Cố Ỷ. Cô ấy không hề bị thương, so với những đồng đội ngã gục bên cạnh thì trông chẳng khác nào đang đi dã ngoại. Nhưng trong tình huống này, cô gái ấy sao mà vui nổi cho được?
Cô gái trẻ siết chặt thanh trường đao trong tay, trên đó dán đầy phù chú. Khóe mắt cô đọng nước, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên cường.
Con ác quỷ kia lúc này đã chuẩn bị thưởng thức món ngon trước mặt, đòn tiếp theo chắc chắn sẽ ra tay hiểm độc, cô gái nhỏ e là không sống nổi.
Cố Ỷ biết đã đến lúc mình phải ra tay, nếu để người chết thật thì chẳng còn gì vui nữa.
Ngay khoảnh khắc con ác quỷ vung tay tấn công, cô gái trẻ nắm chặt trường đao chuẩn bị phản kích, một bóng người đột nhiên xuất hiện ngăn giữa hai bên.
Cố Ỷ đưa tay ra, một tay giữ lấy nắm đấm của ác quỷ, một tay giữ chặt thanh đao trong tay cô gái.
Tư thế đó thật sự quá ngầu!
Trong lòng Cố Ỷ âm thầm cho mình một trăm điểm.
Tuy trong lòng Cố Ỷ cứ gọi đối phương là "cô gái nhỏ", nhưng thật ra nếu cộng cả tuổi sau khi chết vào thì người ta hẳn là lớn hơn cô ấy mấy tuổi, người thật sự là cô gái nhỏ chính là Cố Ỷ.
Sự xuất hiện của Cố Ỷ khiến cả hai bên đều sững sờ, giây tiếp theo, ác quỷ bị cô vung tay quăng mạnh, rơi xuống ngay chân Khương Tố Ngôn.
Con quỷ còn định vùng vẫy, nhưng từ trong bóng tối vươn ra một bàn chân, đạp mạnh lên người nó. Trong khoảnh khắc ấy, con ác quỷ không thể động đậy nổi.
Ánh mắt Cố Ỷ nhìn sang Khương Tố Ngôn lại có chút u oán: Sao lại ban thưởng cho nó chứ?
Trong lúc Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đang trao đổi ánh mắt ngầm, cô gái nhỏ kia ngồi phệt xuống đất vì kiệt sức. Cô thở hổn hển, Cố Ỷ quay đầu liếc nhìn, rồi hỏi: "Cô không sao chứ?"
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, gắng gượng nở nụ cười: "Cảm ơn tiền bối, tôi không sao..."
Chưa nói hết câu, đồng đội bên cạnh đã hét toáng lên: "Phi Phi, tránh xa cô ta ra! Cô ta không có bóng! Cô ta là quỷ đó!"
Cô gái theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, trăng rằm tháng Bảy vừa tròn vừa sáng, ánh trăng rọi vào soi rõ mặt đất. Cố Ỷ đứng ở đó, nhưng dưới chân cô lại hoàn toàn không có bóng đen, đúng thật là không có bóng.
Cô gái sững sờ, vô thức lùi lại một bước. Nhưng Cố Ỷ mở miệng giải thích:
"Nói cụ thể thì hơi phức tạp, tôi chỉ có thể nói... tôi là một con quỷ tốt."
Quỷ mà cũng có loại tốt sao? Có đấy, không chỉ bản thân Cố Ỷ là một con quỷ tốt, lúc còn làm người, cô cũng từng gặp qua một vài con như thế.
Nhưng đám người trước mặt rõ ràng không mấy tin tưởng. Cố Ỷ giơ tay lên, cô gái nhỏ vì động tác ấy mà cảnh giác hẳn, lập tức thủ thế phòng ngự, nào ngờ chỉ thấy Cố Ỷ đưa tay vào bụng mình móc ra một cái điện thoại...
Dù đã biết "tiền bối" trước mặt là một con quỷ, nhưng nhìn thấy cảnh này, cô gái vẫn thấy rùng mình nổi da gà.
Cố Ỷ bật điện thoại, gọi cho Trương Gia Hào: "Cảnh sát Trương, người thì tôi đã cứu rồi nhưng bọn họ không tin tôi là quỷ tốt. Phần còn lại tôi không lo nữa đâu, tôi về ngủ đây."
Trương Gia Hào bên kia cảm ơn một câu, Cố Ỷ liền cúp máy, nói với cô gái nhỏ trước mặt: "Chuyện thì là như vậy, tiếp theo mấy người muốn làm gì thì làm, về đồn cảnh sát hay về nhà ngủ cũng được. Dù sao thì tôi đi đây."
Nói xong, Cố Ỷ quay người bước về phía Khương Tố Ngôn. Con ác quỷ trông thấy Khương Tố Ngôn và Cố Ỷ thì không dám nhúc nhích lấy một ly, nhưng đến giây phút này mới chợt nhận ra, Khương Tố Ngôn rất có thể sẽ ăn thịt nó.
Nó lập tức vùng vẫy kịch liệt.
Nhưng sự vùng vẫy của con quỷ đối với Khương Tố Ngôn chỉ như gãi ngứa. Khương Tố Ngôn dùng hồn lực ép nó thành một quả cầu, rồi nuốt chửng vào bụng.
Làm xong tất cả, hai người họ trở về nhà.
Khi đang bay trên trời, Cố Ỷ còn đắc ý hỏi Khương Tố Ngôn: "Vừa rồi em ra tay có phải rất có khí thế không? Siêu ngầu đúng không?"
Nói thật thì đúng là rất ngầu.
Nhưng Khương Tố Ngôn không định thừa nhận. Không chỉ không muốn công nhận, mà còn muốn gõ một cái lên đầu Cố Ỷ: "Nàng ngầu thế để làm gì? Câu dẫn mấy tiểu cô nương khác à?"
Cố Ỷ cười khẽ, ghé sát lại: "Câu dẫn chị đó."
Cô buông lời tình tứ không chút ngập ngừng, khiến Khương Tố Ngôn đỏ ửng cả mặt. Về đến nhà, hai con quỷ tất nhiên lại tiếp tục làm chuyện kia.
May mà là ở nhà, sáng hôm sau Cố Thanh và Lâm Mạn Thư còn phải gọi họ dậy ăn sáng, nên Cố Ỷ không để mình buông thả quá mà biết điểm dừng. Đây cũng là lần thời gian làm chuyện đó ngắn nhất từ sau khi hai người họ trở thành quỷ.
Hiện tại Khương Tố Ngôn cũng có chút mong cha mẹ của Cố Ỷ sớm qua đời, để khi xuống âm phủ ít nhất còn có thể kìm chế được Cố Ỷ đôi chút, đừng để cô ấy quá phóng túng. Hiện giờ Cố Ỷ ở âm phủ coi trời bằng vung, chẳng có con quỷ nào quản được cô ấy... Hơn nữa cũng chẳng có con quỷ nào không biết sống chết đến quấy rầy chuyện phòng the của Diêm Vương, Khương Tố Ngôn chỉ còn biết gửi gắm hy vọng vào cha mẹ của Cố Ỷ.
Sáng sớm dậy ăn sáng, khi cả nhà bốn người đang yên ổn ăn bữa sáng thì Cố Ỷ cảm giác có người đến trước cửa nhà. Cô liếc nhìn Khương Tố Ngôn, người sau vẫn bình tĩnh ăn uống, mặt không đổi sắc. Nhưng Cố Ỷ biết, Khương Tố Ngôn nhất định cũng đã nhận ra bên ngoài có người.
Cố Ỷ khẽ động đầu ngón tay, một luồng hồn lực liền lặng lẽ thoát ra ngoài, đến trước cửa tiệm vàng mã, rơi xuống đất biến thành một người giấy.
Hồn lực của Cố Ỷ dồi dào, có thể biến thành vạn vật trên đời. Việc biến ra một người giấy như vậy với cô chỉ là chuyện nhỏ. Nếu muốn, cô có thể chất đầy cả căn phòng ở âm phủ bằng những người giấy như thế. Nhưng Cố Ỷ thấy chẳng cần thiết, có Khương Tố Ngôn bên cạnh rồi, còn cần mấy món vô tri vô giác kia làm gì?
Người giấy mở cửa, và qua tầm nhìn của nó, Cố Ỷ thấy cô gái trẻ hôm qua đang đứng bên ngoài. Cô ấy thoáng sững lại khi thấy người giấy, rồi nhìn thấy người giấy cầm một tờ giấy trắng, trên đó hiện lên dòng chữ: "Cô đến làm gì?"
Cô gái nhỏ khẽ đáp: "Tôi đến cảm ơn tiền bối."
"Không cần, mời về."
Sau khi dòng chữ này hiện lên, cánh cửa lập tức đóng lại.
Cố Ỷ còn lâu mới để người ngoài quấy rầy khoảng thời gian đầm ấm của gia đình bốn người họ, lại còn là chuyện nhỏ nhặt thế này. Đợi đến khi cô và Khương Tố Ngôn về âm phủ rồi, muốn đến cảm ơn thì tuỳ. Hơn nữa, hôm qua lúc cứu cô gái, Cố Ỷ đã ra tay cực ngầu, khiến Khương Tố Ngôn ghen ra mặt rồi, Cố Ỷ chẳng dại gì tiếp tục dính dáng thêm với cô gái ấy nữa.
Một ngày này Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn ở nhà suốt, cùng cha mẹ ở bên nhau, không ra ngoài. Đến tận ngày hôm sau khi phải trở lại âm phủ, họ mới vẫy tay chào tạm biệt cha mẹ, rồi ghé thăm Trần Tư Nam và Tiểu Yêu một lát, sau đó tay trong tay trở về âm phủ.
Vừa về tới nơi, một đống công việc liền đổ ập xuống đầu Cố Ỷ. Cô bị các phán quan "áp giải" rời khỏi Khương Tố Ngôn, kéo đi làm việc.
Khương Tố Ngôn chỉ vẫy tay chào, rồi quay về phòng. Bà mối lúc này đang ríu rít kể cho nàng nghe mấy chuyện đã thấy ở dương gian. Hiện giờ bà mối đang giữ chức Mạnh Bà, mồm miệng lanh lợi lại rất dễ hoà đồng, làm công việc này đúng là như cá gặp nước. Lần này còn giành được suất đầu tiên được lên dương gian.
"Tiểu thư à, không phải bà mối tôi tự khen mình đâu nhé, tôi thật sự có hậu nhân đấy! Ối chà, tụi nhỏ bây giờ sống sung túc lắm! Tuy tôi không được lập bài vị trong từ đường, nhưng mộ phần vẫn còn đấy. Tôi vừa tới dương gian là liền thấy mộ mình luôn."
Mặt mày bà rạng rỡ, từng nếp nhăn trên mặt đều như đang cười. Khương Tố Ngôn gật đầu: "Vậy thì lần sau cố gắng thêm nhé."
Cố Ỷ bị các phán quan kéo đi làm việc. Việc đầu tiên cô phải xử lý không phải là đống công vụ tích tụ hai ngày, mà là tính công trạng cho đám quỷ đã lên dương gian bắt quỷ vào đêm rằm tháng Bảy.
Cố Ỷ nhìn họ với vẻ mặt khó hiểu: "Chẳng phải các ngươi lên dương gian là để nghỉ ngơi à? Sao lại tranh thủ bắt quỷ luôn thế?"
Các phán quan ai nấy đều kiêu ngạo: "Không giấu gì Diêm Vương đại nhân, dù sao chúng tôi cũng là công chức của âm phủ, khác hẳn lũ yêu tà kia. Chúng dám ra tay ngay trước mặt chúng tôi, đúng là chán sống! Không chỉ bị chúng tôi bắt hết, còn bị thẩm vấn xong xuôi rồi đưa thẳng xuống địa ngục. Dù là trong lúc nghỉ phép mà vẫn bắt quỷ, Diêm Vương đại nhân người cũng nên..."
Cố Ỷ gắng nặn ra một chữ: "Được."
Quả là bọn họ có tinh thần giác ngộ thật. Còn Cố Ỷ thì là một Quỷ Vương chuyên lấy công vụ làm của riêng, gặp ác quỷ thì đem đi cho vợ ăn.
Xét về tư tưởng giác ngộ, Cố Ỷ tự thấy bản thân còn kém xa lắm.