--------------------------
Hai người đi đến nhà ăn.
“Hồng trưởng lão có lợi hại không?”
“Hồng sư thúc là sư huynh của sư tôn, đồ đệ đầu tiên của tông chủ tiền nhiệm, cường giả Kiếm Thánh, ngươi nói xem ông ấy có lợi hại không?” Triệu Phi Yến tự hào nói.
Trần Mục lại nhẹ giọng thở dài, cường giả có lợi hại hơn nữa, đứng trước năm tháng cũng không chịu nổi một đòn.
Triệu Phi Yến thì thầm nói: “Tuy rằng ngươi là tiểu sư thúc, nhưng cũng đừng thở dài như ông cụ non thế.”
...
Nhà ăn của Lăng Vân tông.
Trần Mục và Triệu Phi Yến bước vào nhà ăn, mọi người đều bị dung mạo xinh đẹp của Triệu Phi Yến thu hút đầu tiên, sau đó đám tiểu bối mới kính cẩn chào: “Tiểu sư thúc!”
Trần Mục vốn tưởng rằng sau khi tiến vào Lăng Vân tông thì sẽ có kẻ không có mắt đến khiêu khích hắn, không ngờ mọi người đều cung kính như thế, ngược lại hắn lại không thích ứng được.
“Tiểu sư thúc vậy mà lại đến nhà ăn ăn cơm!”
“Tiểu sư thúc còn nhỏ, chắc chắn không thể nào vừa sinh ra đã là cường giả, tất nhiên là cần phải ăn cơm rồi.”
“Tiểu sư thúc đẹp thật, sau này chắc chắn sẽ là mỹ nam tử phong độ ngời ngời.”
“Này, toàn thân tiểu sư thúc đều tỏa ra sự bá đạo nhàn nhạt, sau này chắc chắn sẽ là nam tử khôi ngô cường tráng.”
Nhà ăn rất náo nhiệt, mọi người đều đang bàn tán xôn xao, Triệu Phi Yến dẫn theo Trần Mục đến tầng hai của nhà ăn, ở đây tương đối vắng vẻ.
Tầng hai là nơi dùng bữa của các đệ tử nội môn, chủ yếu đều là các cường giả Kiếm Hậu.
“Bái kiến Triệu sư tỷ!”
“Bái kiến tiểu sư thúc!”
Các đệ tử Lăng Vân tông ăn cơm ở đây đều lần lượt đứng dậy hành lễ, Triệu Phi Yến khẽ gật đầu, Trần Mục cũng cười đáp lại.
Triệu Phi Yến đưa thực đơn cho Trần Mục, nhìn thấy đơn giá hắn mới hiểu ra vì sao lại lĩnh linh thạch, ăn cơm ở đây đều phải dùng linh thạch để trả.
“Một bát cơm bằng một linh thạch, đắt như vậy sao?”
“Bởi vì là linh mễ.” Triệu Phi Yến mỉm cười giải thích: “Tầng hai của nhà ăn là chuẩn bị cho Kiếm Hậu, thức ăn ở đây chứa vật chất linh tính, giá cả tương đối đắt đỏ.”
“Cho món rồng ếch kho tàu, Kim Linh ngư hấp, thêm một bát gà con hầm nấm sâm già.” Rất nhanh Trần Mục đã gọi xong hai món mặn một món canh.
Triệu Phi Yến bĩu môi nói: “Ba món ăn, hơn chín mươi linh thạch, đúng là chỉ có ngươi thôi.”
Trần Mục nhếch miệng cười nói: “Hơn nửa tháng rồi ta chưa ăn mặn, giải thèm một chút.”
Sau khi gửi thực đơn đi.
Trần Mục và Triệu Phi Yến chỉ cần ngồi đợi.
Tay phải của Triệu Phi Yến nhéo má, tay trái đặt bên bàn kéo lấy chỗ mềm mại trước ngực, cảnh tượng này khiến Trần Mục không dám nhìn thẳng.
Trần Mục nhìn thấy các đệ tử ở gần đó đang ăn thì bỗng nhiên bị chảy máu mũi, cười nhẹ nói: “Món gì, mà sau khi ăn xong lại bị chảy máu mũi?”
Triệu Phi Yến quay đầu lại nhìn.
Ngay lập tức dọa cho nửa số đệ tử trong nhà ăn chạy mất.
Triệu Phi Yến vốn có vẻ mặt lạnh băng, thấy mọi người đã chạy hết kha khá thì vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Nam nhân ấy à, bình thường thôi, đợi sau này ngươi lớn lên rồi sẽ hiểu tại sao.”
“...”
Trần Mục lúng túng gật đầu.
Đầu bếp của tông môn đã bắt đầu phục vụ món ăn.
Trần Mục chú ý thấy nam tử béo trung niên phục vụ món ăn này cao khoảng tám thước, đầu tròn bóng loáng, trên người có uy lực rất mạnh, so với Kiếm Hậu còn mạnh hơn.
“Đó là Kiếm Vương? Vậy mà lại ở trong nhà ăn của Lăng Vân tông để xào rau?” Trần Mục cảm thấy không thể tin nổi.
Triệu Phi Yến khẽ cười đáp: “Tào sư đệ đang luyện kiếm thuật xào rau, tu luyện mấy chục năm, kiếm thuật thì luyện chẳng ra sao nhưng xào rau lại rất được.”
“Thế mà lại có cả phương thức tu luyện như vậy!”
Trần Mục nếm thử món rồng ếch trước, da tươi thịt non, khắp miệng tràn đầy hương thơm: “Hương vị rất ngon, ngươi thử đi.”
“Không có hứng thú.”
“Ta ăn hay ngươi ăn cũng chẳng khác gì nhau.”
Triệu Phi Yến nghe xong thì cảm thấy câu này cứ là lạ, nàng ta vẫn cầm đũa lên ăn hai miếng, nếu không đợi lát nữa sẽ toàn là mùi vị của Trần Mục.
Trần Mục ăn liền năm bát linh mễ, hắn cảm thấy ăn xong bữa cơm này, buổi tối quay về luyện hóa là có thể đạt đến Ngũ phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.
Sau khi ăn uống no say.
“Đến Tử Vân phong của ngươi, hay là đến Ngạo Kiếm phong của ta?” Trần Mục hỏi.
“Ngạo Kiếm phong.”
Triệu Phi Yến truyền âm đáp lại.
Đối mặt truyền âm, còn phải lén lén lút lút, khuôn mặt già của Triệu Phi Yến không khỏi đỏ lên.
Ngạo Kiếm phong tương đối hẻo lánh.
Trần Mục và Triệu Phi Yến đi đến Ngạo Kiếm phong, bọn họ tu luyện trong động phủ, cho dù là tu luyện, Trần Mục cũng đều mang theo dụng cụ bảo hộ nặng nề, mặc dù hạn chế sử dụng linh lực nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng Hô Hấp pháp.
Hai ngày sau.
Trần Mục đã đột phá Ngũ phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.
Triệu Phi Yến cũng chỉ đến vào mỗi buổi tối, ban ngày Trần Mục có thể luyện kiếm nghỉ ngơi.
Sáng sớm.
Trần Mục đến Trích Tinh phong.
Tô Mân đang tưới nước cho hoa trong viện, ông ta còn lớn tuổi hơn so với Hồng sư huynh, nhưng trông lại có vẻ xuân phong đạo cốt, hoàn toàn không có dấu hiệu lão hóa.
Tô Mân cảm nhận được Trần Mục đã trở nên mạnh hơn, hòa nhã nói: “Không tệ, cảnh giới lại nâng cao rồi!”
“Sư tôn.”
Trần Mục chắp tay hành lễ.
Trần Mục bắt đầu biểu diễn từ Bạt Kiếm thức.
Khi hắn thi triển Bạt Kiếm thức, trong mắt Tô Mân lóe lên tia sáng, rất là vui mừng, có điều những đường kiếm sau đó thì rất bình thường.
Tô Mân gật đầu, nụ cười hòa ái nói: “Không tệ, Bạt Kiếm thức của con đã dày công tôi luyện, nhưng những đường kiếm phía sau thì cần phải luyện tập thêm.”
Thủy nhân ngưng tụ thành kiếm, Tô Mân bỏ gáo nước xuống, ông ta đích thân biểu diễn các chiêu kiếm cơ bản.