(2)
"Thúc cứ mời ta uống rượu đi, bây giờ thân thể của ta đã hồi phục, có thể uống tùy ý." Triệu Phi Yến chỉ thích uống rượu và kẹo hồ lô.
"Không thành vấn đề."
Trần Mục sảng khoái đáp ứng.
Trên người hắn linh dịch túng thiếu chứ linh thạch mỗi tháng đều có thừa, bèn dẫn theo hai nữ tử tới quán trà của Biệt Vân gian uống trà thưởng rượu.
Những đệ tử khác trong quán trà nhìn Triệu Phi Yến với Liễu Mi Nhi bằng ánh mắt hâm mộ, các nàng vậy mà có thể thân cận với tiểu sư thúc như thế.
Trần Mục và Liễu Mi Nhi đang uống trà.
Triệu Phi Yến uống rượu một mình, có điều men say đã xông lên mặt, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đỏ bừng, đôi mắt đã ngà ngà say: "Chẳng có ai uống rượu với ta, vô vị."
"Cho các ngươi cơ hội, có ai nguyện ý uống rượu cùng Triệu sư tỷ không?" Liễu Mi Nhi đột nhiên đứng dậy hô lớn.
Bầu không khí bỗng trở nên rất kỳ quái.
Toàn bộ đệ tử trẻ tuổi trong trà lâu nháy mắt đã tháo chạy sạch sẽ, Triệu Phi Yến trừng Liễu Mi Nhi, lạnh giọng nói: "Cái mông của ngươi ngứa rồi đúng không?"
Liễu Mi Nhi nhu nhược nói: "Phi Yến, chính bản thân tỷ nói vô vị, ta đang giúp tỷ mà."
"Sao bọn họ lại đều sợ ngươi?"
Trần Mục có chút ngờ vực.
Liễu Mi Nhi che miệng cười trộm, nói: "Giá trị nhan sắc cùng thân hình của Triệu sư tỷ không thua sư tôn của ta, chỉ là đáng tiếc tính khí quá tệ, có khuynh hướng bạo lực, không có ai dám theo đuổi tỷ ấy."
"Ha ha ha."
Trần Mục cảm thấy rất có đạo lý.
"Liễu Mi Nhi, dù sao thì cũng tốt hơn ngươi đi, nữ truy nam, kết quả Tiêu Vân lại coi ngươi là muội muội."
"Triệu Phi Yến, tỷ quá đáng rồi nha!"
Liễu Mi Nhi còn đỏ mặt ghê hơn cả Triệu Phi Yến, hai nữ tử bốn mắt nhìn nhau, Trần Mục bị kẹp ở giữa, hắn nhỏ giọng nhắc nhở, nói: "Tần sư tỷ tới rồi."
Hai nữ tử nghe thấy vậy lập tức ngồi ngay ngắn yên tĩnh.
Tần Nghê Thường bước vào trà lâu, váy đỏ như lửa, mắt phượng híp lại, dọa cho hai nữ tử im bặt, giọng nói của nàng ta rét lạnh: "Tiểu sư đệ, ra ngoài nói chuyện.”
Biệt Vân gian.
Bên ngoài trà quán chính là hành lang có mây và biển.
Trần Mục theo sau Tần Nghê Thường tới bên vách đá, gió khẽ thổi lay động góc váy nàng ta, đôi chân dài trắng nõn như ẩn như hiện, mái tóc dài đỏ rực được quấn lên cao bởi chiếc trâm vàng, giống như phượng hoàng kiêu ngạo.
Vốn dĩ còn có tiểu bối ở gần đó ngắm cảnh, nhìn thấy Tần Nghê Thường lập tức nhao nhao tự giác rời khỏi, trong mắt bọn họ đều mang theo sợ hãi.
"Tiểu sư đệ, đệ là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, phải chú ý thân phận của bản thân, đừng có đi lại quá gần với các tiểu bối."
"Đệ sẽ chú ý, nhưng mà Triệu Phi Yến là đệ tử của Khương sư tỷ, Liễu Mi Nhi là đệ tử của Tần sư tỷ, bọn họ không giống những đệ tử khác."
Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: "Hai người bọn họ càng cần phải chú ý hơn, vốn đã bướng bỉnh khó thuần nếu đệ còn nuông chiều bọn họ thì e rằng bọn họ sẽ cưỡi lên đầu đệ."
Trần Mục chung sống với bọn họ rất lâu, từ tính cách của Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi có thể nhìn ra được thái độ đối với đệ tử của Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường.
Khương Phục Tiên khá buông lỏng.
Tần Nghê Thường lại tương đối hà khắc.
"Tần sư tỷ nhắc nhở rất đúng, về sau đệ sẽ chú ý." Trần Mục cười gật đầu.
Sau đó Tần Nghê Thường nói tới chính sự: "Bảng đơn đối chiến thi đấu tông môn lần này là do sư tôn yêu cầu, ngài muốn tiểu bối trong tông môn được rèn luyện."
"Sư tỷ hy vọng đệ sẽ không thua."
"Đó là đương nhiên."
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục tràn đầy tự tin.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường nhìn chằm chằm Trần Mục, lại nhắc nhở lần nữa: "Nếu tiểu sư đệ thấy nhàm chán, có thể tới Lạc Hà phong tìm sư tỷ, trớ ở riêng với các tiểu bối, nếu bị ta bắt được lần nữa, xử theo tông quy."
"..."
"Tần sư tỷ."
"Trong tông quy không có điều này đúng không?"
Trần Mục từng nghiêm túc nghe qua Tông Môn Đại Điển.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường híp lại, lạnh lùng nói: "Sư tỷ chính là tông quy, đã rõ chưa?"
"Đã rõ."
Trần Mục bị ép gật đầu.
Tần Nghê Thường lấy một danh sách tên ra đưa cho Trần Mục, nàng ta lạnh lùng nói: "Những đệ tử ở trong này có khả năng sẽ là đối thủ của đệ, cầm về nghiên cứu đi."
"Đây..."
Trần Mục không biết phải nói gì mới tốt.
Tần Nghê Thường trịnh trọng nói: "Sư tỷ không muốn để thua, trong số đối thủ của đệ có Kiếm Hậu đỉnh phong, bây giờ phải chuẩn bị nhiều hơn chút, không thể khinh địch."
"Tần sư tỷ, đệ không cần."
Trong tay Trần Mục xuất hiện linh lực thuộc tính hoả, chớp mắt phần danh sách kia đã hóa thành khói xanh tiêu tan.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường híp lại.
Trần Mục thấy sư tỷ im lặng, ánh mắt sắc bén kia khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Biệt Vân gian đột nhiên rất yên tĩnh.
"Tần sư tỷ, đa tạ ý tốt của tỷ."
Tần Nghê Thường âm u nói: "Tiểu sư đệ, đệ biết sư tỷ chuẩn bị mất bao lâu không?"
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục nghiêm túc, nói: "Sư đệ hiểu ý tốt của Tần sư tỷ, nhưng đệ muốn chiến đấu công bằng, đệ sẽ không thua đâu."
Tần Nghê Thường nhìn chằm chằm Trần Mục.
Bốn mắt nhìn nhau, vô cùng yên tĩnh.
Trần Mục thi triển tuyệt chiêu, đơn thuần nháy mắt, Tần Nghê Thường chậm rãi mở miệng: "Tiểu sư đệ, trước khi đôi cánh của đệ cứng cáp đừng có loại hành vi cãi lại sư tỷ như thế này nữa, sư tỷ không thích đâu."
Tần Nghê Thường nhéo mặt nhỏ của Trần Mục, không có dùng sức, chỉ là một lời nhắc nhở.
"Sư tỷ, xin lỗi." Trần Mục không biết Tần Nghê Thường đã tốn rất nhiều tâm tư.
Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: "Đệ về Ngạo Kiếm phong trước đi, sư tỷ còn có lời muốn nói với bọn họ."
"Sư tôn."
Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: "Hắn là sư thúc của các con, ta hy vọng hai người các con biết quy củ, hiểu rõ thân phận của mình là gì."
Hai nữ tử liên tục gật đầu.
Đợi Tần Nghê Thường rời đi, Triệu Phi Yến khẽ vỗ ngực, nỉ non nói: "Mỗi lần gặp Tần sư thúc đều phải cẩn thận từng li từng tí."