Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Tần Nghê Thường là thật sự muốn hắn thắng, còn đặc biệt sắp xếp tiểu bối tới bên cạnh tùy thời nhắc nhở hắn.
Trần Mục cùng Hùng Sơn lên trên lôi đài.
Xung quanh có rất nhiều tiểu bối tụ tập, không hề ít hơn so với buổi sáng hôm nay, bọn họ muốn biết rốt cuộc tiểu sư thúc có thể đạt tới trình độ nào.
Hùng Sơn không được xem là quá cao, là một tên mặt to tròn, bím tóc đuôi sam, khoảng một trăm cân, vẻ mặt của hắn chất phác, nói: "Bái kiến tiểu sư thúc."
Trần Mục dùng nụ cười đáp lại.
Chu Trí tuyên đọc những điều cần chú ý lại lần nữa, sau đó lớn tiếng nói: "Thi đấu bắt đầu."
Hùng Sơn mạnh mẽ vung kiếm tới, hắn cầm thanh kiếm to vừa đen vừa dài, lúc vung kiếm, không khí nổ tung, tiếng nổ bên tai không dứt.
Kình phong khắp mười mấy trượng đều nổi lên.
Sáng hôm nay hắn đã xem qua trận đối chiến của Lâm Tiêu với Trần Mục, bây giờ hắn vô cùng tự tin, chỉ cần nắm chắc cơ hội hôm nay thì không biết sẽ khiến cho bao nhiêu sư tỷ và sư muội mê mẩn.
Trần Mục cũng rất hưng phấn, hôm nay chiến đấu với Lâm Tiêu vẫn chưa thỏa mãn, hắn vung Chiết Dực nghênh chiến trực diện với Hùng Sơn.
Thực lực của Ngũ phẩm Kiếm Hậu lại cộng thêm thần lực trời sinh, Thất phẩm Kiếm Hậu bình thường đều sẽ không lựa chọn việc dùng cứng chọi cứng với hắn, nhưng Trần Mục dám.
Giây phút hai thanh kiếm va chạm.
Cánh tay của Hùng Sơn đang run rẩy, mỡ ở trên người cũng đang rập rờn như gợn sóng, hai mắt hắn trợn tròn, vậy mà sức mạnh của tiểu sư thúc lại đáng sợ như thế.
Trần Mục còn chưa dùng toàn lực, hơn nữa trên người hắn đeo bộ đồ phòng hộ nặng nề, linh lực bị hạn chế, nhưng cho dù như thế thì cũng có thể thoải mái nghênh chiến với Hùng Sơn.
Kiếm của Hùng Sơn không câu nệ, tấn công của hắn mạnh mẽ có lực, có điều nhược điểm để lộ lúc xuất chiêu còn nhiều hơn cả Lâm Tiêu.
Trần Mục quyết định nhắc nhở hắn.
Hùng Sơn sử dụng Hoa Sơn Bổ Đỉnh hướng về phía Trần Mục, kiếm quang màu vàng đất tràn đầy khí thế, Trần Mục chỉ di chuyển nửa bước chân liền nhẹ nhàng tránh thoát.
Tiểu bối vây xem ở xung quanh kinh hồn bạt vía.
Trần Mục tránh được công kích, sau đó dùng thân kiếm đánh lên eo Hùng Sơn, người sau đau tới gào khóc, tiểu bối ở xung quanh thấy thế cười to ha ha.
Hùng Sơn không phục.
Xoay người tiếp tục vung kiếm.
Kiếm quang điên cuồng có thể chém đứt tảng đá lớn.
Trần Mục giống như ma quỷ, rõ ràng kiếm quang của Hùng Sơn chẳng động được vào hắn chút nào, ngược lại còn liên tục bị thân kiếm Chiết Dực đánh.
Sau cùng kiếm của Hùng Sơn bị đánh rơi.
"Ha ha ha."
Xung quanh vang lên tiếng cười hết đợt này tới đợt khác.
Hùng Sơn bị đánh phục hoàn toàn, hắn ta gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tiểu sư thúc, ta thật ngốc, còn cho rằng có thể đấu tay đôi với ngài."
Trần Mục cười, nói: "Sức mạnh của ngươi vượt xa người thường, luyện tập cho tốt, ra sức trở nên linh hoạt, ngươi vẫn rất có thiên phú."
"Đa tạ tiểu sư thúc chỉ điểm." Trận thi đấu này giúp Hùng Sơn hiểu rõ điểm còn thiếu sót của bản thân mình.
Trần Mục thắng xong liền rời khỏi sân luận kiếm.
Tiểu bối ở sân luận kiếm lại sôi nổi thảo luận, chắc chắn đều là thảo luận về tiểu sư thúc, biểu hiện của Trần Mục không được coi là kinh diễm nhưng cũng giành thắng lợi rất dễ dàng.
"Ta cảm thấy tiểu sư thúc đang cố ý nhường!"
"Có rắm, ngươi cảm thấy Lâm Tiêu và Hùng Sơn có thể khiến cho tiểu sư thúc nghiêm túc? Ta cảm thấy tiểu sư thúc không phải muốn thắng mà là đến chỉ điểm cho tiểu bối thôi."
"Vẫn là xem mấy trận đấu về sau đi, hai trận trước đối thủ tiểu sư thúc đụng phải không mạnh, cho ta ta cũng đánh được, phía sau có những mấy vị Thiên Kiêu kìa."
…
Ngày thứ hai thi đấu tông môn.
Vòng đấu thứ ba của Kiếm Hậu.
Trần Mục đến sân luận kiếm từ sớm, hắn chủ yếu là đến xem bảng đơn đối chiến, Khương Phục Tiên muốn hắn thua trận chung kết, chắc chắn là có nguyên nhân.
Người đứng đầu cuộc thi Kiếm Hậu năm ngoái có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết, Trần Mục có ấn tượng với cái tên bên trên, Thẩm Trạch, đệ tử quan môn của Hồng sư huynh.
Diệp Hoành ở bên cạnh Trần Mục, thấy hắn nhìn chằm chằm đối thủ trận chung kết, bèn vội vàng giới thiệu: "Tiểu sư thúc, vị sư đệ Thẩm Trạch này vô cùng lợi hại, đã giành quán quân cuộc thi Kiếm Hậu bốn năm liên tiếp."
"Thẩm Trạch là đệ tử quan môn của Hồng trưởng lão bên Huyền Thưởng các, Hồng trưởng lão tuổi tác rất cao, còn là của tông chủ, bối cảnh cực mạnh."
"Nghe nói Thẩm Trạch đang truy tìm Kiếm Hậu Cực Cảnh, hắn chính là trở ngại lớn nhất trên con đường giành lấy quán quân của ngài."
Trần Mục khẽ nhíu mày, Khương Phục Tiên muốn chiếu cố cho đồ đệ của sư huynh nàng ta? Vị hôn thê sẽ không thiên vị, nhất định là trong này còn có nguyên nhân khác.
"Đoạt quán quân thì được thưởng gì?"
"Phần thưởng cũng là lượng lớn điểm cống hiến."
Trần Mục cũng không phải là quá để ý với điểm cống hiến, Thẩm Trạch đến từ Huyền Thưởng các, chắc chắn sẽ không thiếu tài nguyên: "Có phần thưởng đặc biệt khác không?"
"Phần thưởng đặc biệt?" Diệp Hoành không khỏi trầm tư, một lát sau, mỉm cười trả lời: "Vô địch trận đấu Kiếm Hậu là tượng trưng cho vinh dự, ta nghĩ vinh quang như thế càng có giá trị hơn so với điểm cống hiến."
"Vinh quang?"
Trần Mục nghĩ tới rất nhiều thứ, thứ Tần Nghê Thường muốn không gì ngoài mặt mũi, hắn là đồ đệ của Kiếm Thánh Tô Mân, là người gánh vác vinh quang của sư tôn và sư tỷ.
Thẩm Trạch là đồ đệ của Hồng sư huynh, Khương Phục Tiên hành động như vậy chẳng lẽ là bởi vì Hồng sư huynh, Trần Mục đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Gần tới thời gian trận đấu.
Hắn căn bản không muốn biết nhiều như vậy.
Giám Sát các phụ trách trật tự của Lăng Vân tông, tra xem trong tông môn liệu có an toàn hay có tai họa ngầm không, khắp nơi đều có thể thấy được bóng người tuần tra của các đệ tử Giám Sát các.
Trần Mục lên trên lôi đài.
Đám tiểu bối ngự kiếm vây xem xung quanh trở nên kích động, mọi người đã chờ đợi rất lâu rồi.