Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 116

 

 Các tiểu bối vây xem gần đó cũng không hề ít hơn so với trận đấu của Trần Mục, Triệu Phi Yến được công nhận là đệ nhất trong các tiểu bối của Lăng Vân tông, không chỉ lợi hại mà giá trị nhan sắc cũng rất cao, đại đa số mọi người đều đến vì nhan sắc. 

 Hai tia kiếm quang trên lôi đài vẫn không ngừng va chạm, Phù Không đảo đang rung lắc, kiếm quang màu tuyết của Triệu Phi Yến càng mạnh hơn, toàn bộ lôi đài đều bị nàng ta đóng băng. 

 Tiêu Vân đang theo dõi trận đấu ở gần đó, hắn ta nhìn thấy Trần Mục xuất hiện liền tiến tới nhiệt tình nói: “Tiểu sư thúc, hoan nghênh quá bộ đến chỉ dẫn, ngài thấy Triệu Phi Yến phải cần mấy chiêu nữa mới có thể kết thúc trận đấu?” 

 Vẻ mặt Trần Mục hờ hững nói: “Triệu sư điệt cả quá trình đều không dùng hết sức lực, nàng ta muốn tiết kiệm sức lực, có điều đối phương có vẻ như chắc chắn rằng nàng ta sẽ không dùng toàn lực, cho nên mới không ngừng làm tiêu hao sức mạnh của Triệu sư điệt.” 

 Tiêu Vân hơi kinh ngạc, hắn ta chỉ tùy ý hỏi xem, nhưng tiểu sư thúc lại thấy rõ ràng như vậy. 

 “Đó là Đường Vân, đệ tử đích truyền của Trọng Uyên trưởng lão, phó các chủ của Giám Sát các, là Thất phẩm Kiếm Vương trung kỳ, thuộc tính thổ, sở trường là phòng thủ phản kích, thực lực của Triệu sư tỷ mạnh hơn hắn ta rất nhiều, nhưng muốn thắng thì bắt buộc phải dùng bản lĩnh thật sự.” Tiêu Vân trầm giọng nói. 

 Trong mắt Trần Mục có kim quang nhàn nhạt, hắn đang quan sát linh lực lưu động xung quanh và trong cơ thể hai người họ, rút ra kinh nghiệm thông qua cuộc đối đầu của Kiếm Vương. 

 “Triệu sư tỷ cố lên!” 

 “Đường sư huynh đứng vững nha!” 

 Đám tiểu bối ở hiện trường chia thành hai phe cổ vũ cho hai người trên lôi đài, xung quanh rất náo nhiệt, so với trận đấu của Trần Mục thì càng thú vị hơn. 

 Nét mặt Triệu Phi Yến mang theo sương lạnh, thì thào không ngừng phóng ra kiếm quang màu tuyết, toàn bộ lôi đài đều rải rác vết kiếm, sương giá khắp trời, nhưng trước người Đường Vân lại có tấm chắn màu vàng đất, giống như mai rùa bảo vệ cho hắn ta. 

 Đường Vân chỉ thủ không công, vô cùng vững vàng, trải qua mười mấy chiêu vẫn hiên ngang trên lôi đài. 

 Đôi mắt đẹp của Triệu Phi Yến mang theo sương lạnh, kế tiếp nàng ta còn có trận đấu, Đường Vân lại cố ý làm tiêu hao sức lực của nàng ta, điều này khiến Triệu Phi Yến vô cùng khó chịu. 

 Ầm! 

 Sau khi lại va chạm. 

 Triệu Phi Yến lùi về sau mười mấy trượng. 

 Đường Vân cuối cùng cũng có cơ hội để thở, nhưng sắc mặt của hắn lại càng trở nên nghiêm trọng hơn. 

 “Triệu sư tỷ đã mệt rồi sao?” 

 “Ta nghe nói sức khỏe của Triệu sư tỷ có vấn đề, mấy năm rồi tỷ ấy không tham gia thi đấy, có thể là thật đấy!” 

 Đám tiểu bối xung quanh nhao nhao bàn luận. 


 Trần Mục đang quan sát linh lực biến hóa trong cơ thể Triệu Phi Yến, bản mệnh kiếm trong cơ thể nàng ta đã giải phóng linh lực mạnh mẽ, xem ra là chuẩn bị dùng hết sức lực. 

 Đường Vân biết Triệu Phi Yến đang chuẩn bị ra đại chiêu, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện tấn công, chỉ có phòng vệ mới có cơ hội cầm cự được một lúc. 

 Hòn đảo số hai đang có tuyết rơi. 

 Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp. 

 Rất nhiều tiểu bối Kiếm Hậu đều bất giác lùi lại, ngay cả cường giả Kiếm Vương cũng cau mày, các trưởng lão ở hiện trường cũng đều có vẻ mặt kinh ngạc. 

 Con ngươi của Triệu Phi Yến trong nháy mắt đã biến thành mắt băng, ngay cả tóc cũng theo đó mà phất lên, các muội muội hâm mộ xung quanh đang hò hét nhiệt tình, bọn họ biết đại sư tỷ như vậy là đang trong trạng thái bị chọc giận. 

 Triệu Phi Yến vung kiếm lên không trung, kiếm quang màu tuyết chói mắt tuôn ra, kiếm quang thoáng qua trong chớp mắt, uy lực đáng sợ có thể phá hủy ngọn núi. 

 Đường Vân dứt khoát cắm thanh kiếm xuống mặt đất, hai tay cầm lấy chuôi kiếm, sau đó ngồi xổm xuống, cát vàng quét quanh cơ thể, khiên tròn màu vàng đất bao bọc lấy hắn. 

 Tiếng nổ cực lớn vang lên. 

 Tuyết quang va chạm với cái khiên tròn kia. 

 Ngay lúc đó, hoa tuyết đang rơi cũng đều bất động, trên tấm khiên tròn màu vàng đất hiện ra rất nhiều vết nứt, trong nháy mắt đã vỡ vụn, Đường Vân chấn động lui ra ngoài, còn linh kiếm của hắn lại bay ra khỏi lôi đài. 

 Đường Vân đỡ lấy đòn tấn công của Triệu Phi Yến, hắn ta lăn lộn trên mặt đất, thậm chí còn không ra khỏi lôi đài, chiến tích như vậy đã đủ tự hào rồi. 

 Nhưng ngay sau đó, Đường Vân đã tuyệt vọng, hắn ta kinh hãi nói: “Sư tỷ, đệ nhận...” 

 Bùm! 

 Còn chưa nói hết câu. 

 Triệu Phi Yến đã xông lên phía trước, đôi chân dài đá mạnh, Đường Vân bị đá ra khỏi lôi đài, sắc mặt hắn ta tái nhợt, buộc phải trở về tu dưỡng nửa tháng. 

 “Triệu sư tỷ uy vũ!” Các muội muội hâm mộ xung quanh đang hò hét, cả những tiểu bối Kiếm Vương cũng chế nhạo Đường Vân, dùng lớp phòng ngự nhiều thịt nhất, hứng chịu đòn đánh độc nhất. 

 Trọng Uyên chắp tay sau lưng, mặt đen lại, ông ta nhìn đồ đệ bị ức hiếp mà không thể nói gì, dù sao thì Triệu Phi Yến cũng là đồ đệ được tông chủ yêu thương. 

 Trần Mục hờ hững nói: “Phòng vệ như vậy rất tốt, đáng tiếc cảnh giới chênh lệch quá nhiều.” 

 “Triệu sư tỷ, tỷ ác thật.” 

 Đường Vân ôm bụng, oán giận nói. 

 Ánh mắt của Triệu Phi Yến trở lại bình thường, lạnh giọng nói: “Nhất quyết cứ cuốn mãi không tha, đáng đời, lần sau còn dám lằng nhằng với ta, ta đập vỡ đầu ngươi.” 

 Đường Vân bị dọa đến nỗi không dám nói chuyện. 

 Triệu Phi Yến thu tầm mắt nhìn về phía Trần Mục, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý. 

 Nàng ta đã thành công lọt vào top 8, nhưng tiếp theo vẫn còn cuộc ác chiến, hơn nữa thủ lôi cuối cùng chính là Đường Vân, trận chung kết chắc chắn sẽ rất đặc sắc. 

 Trận chung kết của các Kiếm Hậu sẽ tiến hành trước, Trần Mục có thời gian đi xem trận chung kết của Kiếm Vương. 


 “Thiên kiêu!” 

 Trần Mục cảm thấy khá thú vị. 

 Có thể vào hàng tiểu bối của Lăng Vân tông thì đều không đơn giản, có thể được xưng là thiên kiêu chắc chắn lại càng phi phàm, thậm chí Trần Mục có chút mong đợi. 

 Hình như hắn đã từng nghe Diệp Hoành nói, đệ tử đích truyền của các chủ Tàng Kinh các, Triệu Tư Tư chính là Cửu phẩm Kiếm Hậu hàng thật giá thật.

Bình Luận (0)
Comment