Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 120

 

 “Quả nhiên.” 

 Trần Mục không quá bất ngờ. 

 Hắn vừa cảm nhận được niệm lực của Triệu Tư Tư rất mạnh, nàng ta sử dụng Niệm Thuật cũng không có gì lạ, những tia quang kiếm vàng này trông có vẻ tráng lệ, nhưng mà uy lực còn không bằng Kinh Hồng Nhất Kiếm vừa nãy. 

 Trần Mục vung kiếm lên muốn kết thúc trận đấu, hắn thi triển Kiếm Kỹ Đoạn Không, kiếm quang màu vàng đỏ phá vỡ không trung, những tia quang kiếm vàng đang lao tới lần lượt vỡ tan, tan biến khắp trời như những luồng sáng. 

 Cường giả lão bối khẽ lắc đầu, Triệu Tư Tư có thể dùng Niệm Thuật quả thực rất đáng kinh ngạc, nhưng Niệm Thuật mà nàng ta thi triển kém xa rất nhiều so với Kiếm Kỹ dũng mãnh. 

 Kiếm chỉ của Triệu Tư Tư vẫn còn đặt bên miệng, mi tâm của nàng ta đang chảy máu, có tia kiếm quang nhuốm máu tràn ra từ giữa mày, tia kiếm quang kia rất mạnh, nhưng khi đụng phải kiếm quang màu vàng đỏ do Trần Mục chém ra thì tan vỡ, Kiếm Kỹ của Trần Mục quá bá đạo. 

 Kiếm quang màu vàng đỏ ép thẳng về phía Triệu Tư Tư. 

 Sắc mặt đám tiểu bối xung quanh kinh hãi. 

 Lần này nếu cứng rắn tiếp đòn, chắc chắn sẽ trọng thương! 

 Tằng Trường Sinh đột nhiên xuất hiện trên lôi đài, kiếm quang màu đỏ vàng còn chưa chạm đến áo choàng của ông ta, đã dễ dàng bị quét sạch. 

 “Tiểu sư đệ, đệ thắng rồi.” 

 “Sư đệ bái kiến Tằng sư huynh.” 

 Giải đấu tông môn lần này, Trần Mục đã nhân tiện quen biết được rất nhiều tiểu bối tông môn, còn có cả cường giả lão bối. 

 Các tiểu bối xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không muốn muội tử đáng yêu như Triệu Tư Tư lại bị thương nặng, tiếp đó ngọn núi số một trở nên rất náo nhiệt, trận đấu mà bọn họ theo dõi đến nín thở, tiểu sư thúc đúng là tiểu sư thúc, áp chế Triệu Tư Tư suốt toàn bộ quá trình. 

 Ánh mắt Thẩm Trạch rực lửa, hoàn toàn không vì màn ngoạn mục của Trần Mục mà sợ hãi, ngược lại càng thêm mong đợi cuộc đối đầu với Trần Mục trong trận chung kết. 

 Các tiểu bối Lăng Vân tông xung quanh đều công nhận Trần Mục từ đáy lòng, trong ánh mắt đầy tràn đầy cung kính, muốn nhận được tôn trọng thì nhất định phải thể hiện thực lực. 

 Triệu Tư Tư nhìn về phía Trần Mục: “Tiểu sư thúc, ta ngốc thật, vậy mà cứ muốn ép ngài phải sử dụng hết sức!” 

 Trần Mục dùng thần niệm đáp lại: “Ngươi rất lợi hại, Niệm Thuật rất mạnh, có cơ hội thì tiếp tục gọt giũa.” 

 “Được ạ.” 

 Triệu Tư Tư cười rất vui vẻ. 

 Tằng Trường Sinh thấy đồ đệ thua trận còn cười vui vẻ như vậy, tưởng rằng nàng ta bị đánh đến ngốc luôn, vội vàng nói: “Tư Tư, con làm sao thế?” 

 Triệu Tư Tư khẽ gật đầu, tiếp đó khoa tay ra vẻ không sao, lúc này Trần Mục mới chú ý thấy, nàng ta không thể mở miệng nói chuyện. 

 Tằng Trường Sinh dẫn Triệu Tư Tư rời đi. 

 Trần Mục thu lại Chiết Dực, Lưu Vinh phấn khích tuyên bố tiểu sư thúc giành chiến thắng, Chu Trí đang ghi lại thay đổi về thứ hạng trên Thanh Vân bảng, hiện tại Trần Mục đã đứng thứ bảy mươi bảy trên Thanh Vân bảng của Hoang Châu. 

 Có thể lọt vào top 100 thì đều là thiên kiêu, có thể lọt vào top 10 đều là thiên kiêu tuyệt thế, trong đó thậm chí còn có tiểu bối đã ẩn mình rất nhiều năm, đợi đến khi không còn là thời đại của các đối thủ cạnh tranh thì lại xuất thế. 

 Trần Mục đột nhiên sinh ra. 

 Phá vỡ sự sắp xếp của rất nhiều thế lực. 

 Đối với Lăng Vân tông mà nói, điều may mắn là có Khương Phục Tiên, điều không may mắn là chỉ có Khương Phục Tiên, nhưng Trần Mục xuất hiện, có thể sẽ thay đổi được cục diện này, ánh mắt mọi người nhìn Trần Mục đều thay đổi. 

 Lúc trước ánh mắt của mọi người là ghen tị, bây giờ trong mắt mọi người là sùng kính, chỉ có vẻ mặt của Triệu Phi Yến là tràn đầy khó chịu, vậy mà lại bị hắn cướp mất hào quang. 

 “Tiểu sư đệ, theo ta đến Lạc Hà phong.” Tần Nghê Thường đi đến cạnh Trần Mục, nàng ta giải phóng khí tràng mạnh mẽ, tất cả các tiểu bối xung quanh đều bị dọa sợ chạy mất. 

 Trần Mục cau mày, hiện giờ nói không chừng vị hôn thê đang ở Ngạo Kiếm phong: “Sư tỷ, có việc gì sao?” 

 Mắt phượng của Tần Nghê Thường hơi nhướng lên: “Sư tỷ có chuẩn bị đồ tốt cho đệ?” 

 Trong lòng nghĩ vị hôn thê có thể cũng chuẩn bị đồ tốt, Trần Mục cười hỏi: “Tần sư tỷ, đệ có thể để hai ngày nữa lại đến Lạc Hà phong không?” 

 “Không được!” 

 Thái độ Tần Nghê Thường cứng rắn. 

 Trần Mục chỉ đành bị buộc phải đồng ý. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Mắt phượng của Tần Nghê Thường hơi híp lại, nàng ta nhìn chằm chằm Trần Mục, nói: “Cho đệ phần thưởng, còn không tình nguyện như thế, đệ không thích sư tỷ sao?” 

 “...” 

 Trần Mục vội vàng lắc đầu. 

 “Sư tỷ, hôm nay đệ hơi mệt, muốn quay về sớm một chút để nghỉ ngơi.” Trần Mục bày ra dáng vẻ mệt mỏi. 

 Tần Nghê Thường cười nhẹ nói: “Đúng lúc, gọi đệ đến Lạc Hà phong, chính là để đệ thư giãn.” 

 Tần Nghê Thường dùng linh lực quấn lấy Trần Mục, cưỡng ép đưa hắn đến Lạc Hà phong. 

 Trên đỉnh núi ở Lăng Vân phong. 

 Khương Phục Tiên đã nhìn thấy những việc này trong mắt. 

 Lạc Hà phong. 

 Chân núi có sơn động giấu kín. 


 Ôn tuyền có đường kính chỉ nửa trượng, xung quanh là những tảng đá đang nhỏ máu, nước trong hồ có màu đỏ như máu, còn nổi lên bong bóng, trông có hơi kỳ dị. 

 Tần Nghê Thường ngồi trên đạo đài bên cạnh ôn tuyền, đôi chân dài nhếch lên: “Tiểu sư đệ, trong này có chôn di cốt của phượng hoàng, trong hồ có một ít máu phượng hoàng, nước hồ có thể trị thương, còn có thể nhanh chóng khôi phục năng lượng, thậm chí còn có thể cường tráng thân thể.” 

 Trần Mục nghe xong còn tưởng là linh dịch: “Tần sư tỷ, nước hồ có uống được không?” 

 “Uống được, nhưng tốt nhất là để tắm rửa.” Tần Nghê Thường không nhịn được muốn cười, nàng ta thấy Trần Mục đã thi đấu ba ngày, lại trải qua trận khổ chiến với Triệu Tư Tư, cho nên mới dẫn hắn tới đây để mau chóng hồi phục.

Bình Luận (0)
Comment