Cái gọi là tiên môn cũng không phải thật sự là một cách cửa, mà là một kết giới kim sắc ngăn cách hai thế giới.
Sau khi tiên môn mở ra, toàn bộ Lăng Vân tông kim bích huy hoàng, vô số tiểu bối vẻ mặt phấn chấn, trong mắt bọn họ mang theo sùng bái và kính ngưỡng.
Mấy vạn năm sau, Lăng Vân tông lại xuất hiện cường giả Kiếm Khai Tiên Môn.
"Hồng sư huynh thật sự đã thành công." Trong mắt Tần Nghê Thường mang theo vẻ không dám tin.
"Sư phụ."
Thẩm Trạch vẻ mặt kích động.
Đó chính là thực lực đỉnh phong của sư phụ.
Hốc mắt của các cường giả tông môn đều rưng rưng, nhưng các tiểu bối lại nhiệt huyết sôi sục.
Rời xa núi sâu của Lăng Vân tông.
"Kiếm Khai Tiên Môn, là Khương Phục Tiên hay là Tô Mân, rốt cuộc là ai chuẩn bị rời đi?" Có lão quái vật trong mắt mang theo kích động, nếu bọn họ đều rời khỏi Vạn Tượng đại lục, vậy thì sau này cũng không cần phải trốn chui trốn nhủi nữa.
Khương Phục Tiên nhìn bóng dáng uy phong lẫm liệt trên bầu trời, nhẹ giọng nói: "Tất cả là do trói buộc, cuối cùng cũng được tự do, sư huynh đi bình an."
Hồng Phong nhìn tiên môn gần trong gang tấc, ông ta đã không còn sức lực đi về phía trước, không còn gì tiếc nuối nữa.
Hực.
Hồng Phong buông tay.
Ngư Uyên rơi vào sâu trong Kiếm Trì.
Vẻ mặt của các tiểu bối xung quanh đều kinh ngạc.
Hồng Phong đưa lưng về phía tiên môn, chắp tay mà đứng, ông ta nhìn tông môn tràn đầy kim huy, nhìn đệ tử Lăng Vân tông tràn đầy sức sống, vui vẻ nở nụ cười.
"Sư huynh!"
Tằng Trường Sinh thở dài nói.
Thân thể Hồng Phong tiêu tán như lưu quang.
Đại Ngư kêu thảm thiết, sau đó giống như cá voi rơi tán loạn, khu vực gần Lăng Vân tông nổi lên mưa lớn.
"Sư phụ!"
Thẩm Trạch đỏ mắt hô lớn.
Kim Viễn Sơn và cường giả tông môn đều chắp tay hướng về phía bầu trời nói: "Cung tiễn Hồng sư huynh!"
"Cung tiễn Hồng sư thúc!"
Các tiểu bối đồng thanh nói.
Trần Mục đứng trong mưa bão, hắn có thể cảm nhận được kiếm ý của Hồng sư huynh, nó vẫn còn tồn tại trong thiên địa, vẫn bảo vệ Lăng Vân tông như cũ.
Trích Tinh phong, Tô Mân đứng dậy, chén trà kia vẫn còn nóng, mà ông ta lại nhìn chằm chằm vào tiên môn được mở ra, khẽ nhíu mày.
Đột nhiên có đạo kiếm quang từ phía sau Tiên môn hạ xuống, đạo kiếm quang kia rực rỡ chói mắt, chiếu rọi mười vạn đại sơn, toàn bộ cường giả Hoang Châu đều tim đập thình thịch, cỗ sức mạnh kia vượt qua phàm trần, không thuộc về nhân gian.
Bên trong Lăng Vân tông.
Cường giả tông môn đều rất khiếp sợ.
Đạo kiếm quang kia rơi xuống về phía Lăng Vân tông.
Trần Mục cau mày, phía sau tiên môn lại có cường giả ra tay với Lăng Vân tông.
Khương Phục Tiên tung người về phía trước, tay nàng ta nắm băng kiếm trong suốt, vung kiếm ra, tuyết quang vạn trượng va chạm vào đạo kiếm quang kia.
Trong nháy mắt hai đạo kiếm quang va chạm vào nhau, thiên địa mấy trăm dặm xung quanh đều chấn động.
Kiếm trong Kiếm Trì cũng đều đang rung động.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên mang theo hàn sương, nàng ta hướng thẳng về phía Thiên Môn mà đi, vung kiếm về phía bên ngoài, trong nháy mắt bầu trời đầy tuyết phiêu, tuyết sắc kiếm quang trong chớp mắt chém về phía thế giới phía sau Tiên môn.
Lăng Vân tông đang run rẩy, phía sau tiên môn dường như có sương máu tản ra, bọn họ còn chưa thấy rõ, đạo tiên môn vỡ vụn kia lại lần nữa khép lại.
Hình ảnh kinh khủng này bị rất nhiều cường giả chú ý tới, bọn họ còn tưởng rằng Lăng Vân tông sẽ gặp kiếp nạn, nhưng mà Khương Phục Tiên cường thế phản kích, thậm chí khiến cho cường giả phía sau tiên môn cũng phải trả giá đắt.
Khương Phục Tiên ở trong mắt bọn họ chính là nỗi ác mộng.
Đệ tử Lăng Vân tông đều bị lực lượng của Khương Phục Tiên chấn động, Trích Tinh phong, Tô Mân cầm chén trà còn ấm kia lên.
"Ngươi phong quang rời đi như vậy, mà đời này của ta còn đang chờ ngày xuất kiếm."
Hồng sư huynh rời đi, không cần hoài nghi chính là tổn thất to lớn của Lăng Vân tông, bây giờ Lăng Vân tông còn lại ba vị Kiếm Thánh! Luận về số lượng Kiếm Thánh còn không bằng nhiều thế lực siêu cấp khác. Nhưng mà Tô Mân và Khương Phục Tiên không có cùng trình độ với những Kiếm Thánh bình thường kia, chỉ cần bọn họ còn ở đây thì Lăng Vân tông chính là thế lực siêu cấp đứng đầu.
Khương Phục Tiên rời khỏi Kiếm Trì.
Rất nhiều tiểu bối đều rơi lệ, cường giả tông môn cũng rơi lệ, có thể ở thời đại như vậy Kiếm Khai Tiên Môn, đủ để mỉm cười rời đi rồi.
Hồng Phong qua đời, Lăng Vân tông tạm thời dừng trận chung kết Kiếm Vương lại, tất cả mọi người đều hoài niệm Hồng sư thúc.
Trần Mục không đến Lạc Hà Phong, mà trở về Ngạo Kiếm phong ngộ đạo, hắn ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, hồi tưởng lại cảnh Hồng sư huynh Kiếm Khai Tiên Môn, còn có hình ảnh Khương Phục Tiên vung kiếm.
Bọn họ là cường giả đứng ở kiếm đạo tuyệt đỉnh, kiếm ý xông thẳng lên trời, trong đầu Trần Mục hiện lên cảnh tượng khung cảnh kiếm ý vô biên, trăm sông nổi lên
Vô Lượng Kiếm Ý là mượn năng lượng của thiên địa, Hạo Nhiên Kiếm Ý là mượn năng lượng của người tu hành khác, có dị khúc đồng công chi diệu.
Trần Mục cảm ngộ được rất nhiều.
Thẩm Trạch quỳ gối bên cạnh Kiếm Trì ba ngày, đôi mắt sưng đỏ nhìn thanh Ngư Uyên sâu trong Kiếm Trì, hắn ta hạ quyết tâm, sau đó đứng dậy tới Lăng Vân phong.
Hắn ta quỳ gối dưới chân Lăng Vân phong: "Kính xin tông chủ sư thúc cho phép ta vào Kiếm Trì lấy kiếm."
Tin tức về cái chết của Hồng Phong đã được lan truyền.
Mọi người cảm giác Lăng Vân tông lại yếu đi, nhưng Thẩm Trạch nắm giữ Vô Lượng Kiếm Ý, thành tựu tương lai có thể đuổi kịp Hồng Phong, hơn nữa còn có Trần Mục với thiên phú biến thái, còn có hy vọng vượt qua Khương Phục Tiên.
Họ cần thời gian để trưởng thành.
Hiện tại Lăng Vân tông cho dù là quá khứ, hay là tương lai, đều là yếu nhất, rất nhiều thế lực siêu cấp đều đang dao động.