Bên trong Kiếm Ngục, Trần Mục giống như đang giao thủ cùng lúc với nhiều vị Kiếm Vương cường giả không bao giờ biết mệt.
Nếu như thật sự là Kiếm Vương, có thể Trần Mục cũng sẽ không vất vả đến như vậy, hắn có thể dừng tay một lúc, nhưng ở chỗ này, hắn bắt buộc phải phòng ngự, trừ khi kiếm kỹ của hắn mạnh đến mức có thể phá hủy toàn bộ kiếm trận. Nhưng đó là điều mà ngay cả cường giả Kiếm Vương cũng không thể làm được.
Trải qua sự mài giũa của Minh Hỏa Kiếm Ngục, cho dù Trần Mục không có kiếm ý phụ trợ, nhưng tốc độ và sức mạnh của hắn đã vượt xa những người tu hành cùng cảnh giới.
Song Thủ Kiếm cũng đã được luyện tập thành thục.
Trần Mục có thể tiến bộ một cách nhanh chóng như vậy, chủ yếu là nhờ có Khương Phục Tiên ở bên cạnh trợ giúp, nàng ta vì Trần Mục chuẩn bị một lượng lớn linh dược.
Mỗi lần Trần Mục tỉnh dậy từ trong lòng ngực của Khương Phục Tiên, những vết thương trên người đều biến mất, năng lượng được khôi phục về trạng thái cao nhất một cách vô cùng thần kỳ, thậm chí còn mạnh hơn lúc trước.
Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàn.
Lại thêm nửa năm tu luyện khổ cực trôi qua.
Trần Mục đã đột phá được đến Cửu phẩm Kiếm Hậu đỉnh phong, trong thời gian luyện tập hắn không ngừng lột xác, cơ bắp trên người trở nên rắn chắc hơn, chiều cao của cơ thể cũng tăng cao thêm, đã cao gần đến vai của Khương Phục Tiên.
So với những đứa trẻ bằng tuổi đã cao hơn rất nhiều, nhưng trước mặt của Khương Phục Tiên, hắn vẫn là một đứa nhóc nhỏ.
Đối mặt đến kiếm quang cuồng bạo tàn sát bừa bãi, còn thêm vô số lưu quang Minh Hỏa, Trần Mục đều có thể thoải mái ứng chiến, hơn nữa chỉ cần sử dụng một tay cầm kiếm.
Hắn tùy ý xuyên qua Kiếm Ngục, thân pháp tung bay, bỗng nhiên kiếm quang và Minh Hỏa bị đông lại.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên Khương Phục Tiên đứng trên chỗ cao, váy tuyết và mái tóc bạc tung bay phấp phới trong gió tuyết, ở giữa ánh trăng hòa cùng bông tuyết, nàng ta chính là tuyệt sắc nhân gian.
“Sư tỷ, ta còn có thể chịu được mà.” Trần Mục cảm thấy bản thân mình có thể chiến đấu trong nhiều ngày nữa.
Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên đong đầy ý cười, nói: “Sư tỷ biết, đi lên đây ăn mì trường thọ.”
Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt hắn mang theo vẻ kinh ngạc, thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt đã được một năm, hắn đã bảy tuổi.
Trong vòng một năm này nếu hắn không phải mài giũa bên trong Minh Hỏa Kiếm Ngục, thì cũng nằm nghỉ ngơi trong lòng ngực của vị hôn thê. Cũng không đi đến chỗ nào khác.
May mắn là có Khương Phục Tiên ở bên cạnh, nếu mệt thì có thể dựa vào. Khi hắn ăn mì trường thọ, không khỏi nhớ đến muội muội: “Nếu như Dĩnh Dĩnh có ở đây, nhất định nàng ta sẽ nhìn ta mà chảy nước miếng.”
“Chờ đến khi Thanh Vân đại hội kết thúc, sư tỷ sẽ cho đệ nghỉ ngơi.” Khương Phục Tiên mỉm cười, đáp.
Trần Mục thắc mắc hỏi: “Sư Tỷ, tỷ bao nhiêu tuổi rồi, khi nào thì đến sinh nhật của tỷ?”
Khương Phục Tiên đã tổ chức ba lần sinh nhật cho Trần Mục, hắn cũng muốn tổ chức sinh nhật cho vị hôn thê của mình.