Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 157

 Vì không muốn làm cho mọi người khủng hoảng, Thiên Cơ các cũng không công khai chuyện này ra ngoài. 

 Bọn họ cũng không tin là có Tà Tu, chỗ này là Thanh Vân đại hội, bọn chúng dám đến nơi này chẳng phải là tự tìm chết sao. 

 Lý Thanh Lưu cũng cảm thấy là Trần Mục đã nhìn nhầm. 

 Thanh Vân trấn, bên trong Thiên Cơ lâu, hai vị cường giả trung niên đang nói chuyện. 

 “Trước khi Vân lão đến đây phải chắc chắn Thanh Vân trấn không thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chuyện này không thể thiếu cảnh giác, cần phải tăng cường tuần tra trong Thanh Vân trấn.” 

 “Có phải là Tà Tu hay không thì vẫn chưa biết được, nhưng nghe thấy Lý Thanh Lưu miêu tả người kia biến mất một cách thần bí, một người sống lớn đến như vậy, mà bỗng nhiên lại không thấy bóng dáng, điểm này chắc chắn có vấn đề. Chúng ta vẫn lên chú ý đến.” 

 Hai người bọn họ đều là cường giả Kiếm Hoàng, xung quanh còn có rất nhiều cường giả tông môn, nếu như thật sự là Tà Tu, dám lẩn trốn ở ngay dưới mí mắt bọn họ, kẻ đó phải lớn mật đến nhường nào. 

 Lý Thanh Lưu quay trở lại sân. 

 Ông ta nói thông tin cho Trần Mục. 

 “Hy vọng là ta nhìn nhầm.” Mặt ngoài Trần Mục khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng hắn cũng không thả lỏng cảnh giác. 

 … 

 Thiên Cơ các phái người đưa thiệp mời đến, mời Trần Mục tham gia tiệc rượu Thanh Vân diễn ra vào tối nay. Mỗi lần trước khi bắt đầu Thanh Vân đại hội, đều sẽ tổ chức tiệc rượu, nhằm tạo cơ hội cho các tiểu bối thiên kiêu giao lưu với nhau. 

 Vốn dĩ Trần Mục không có hứng thú với những loại tiệc như thế này, chẳng qua bởi vì chuyện của thanh niên hắc y, hắn mới quyết định đến tiệc rượu Thanh Vân nhìn thử một chút. 

 Không biết có thể lừa hắn ta lộ diện được hay không. 

 Loại tiệc rượu này chỉ có tiểu bối của các tông được mời mới có thể tham gia, Lý Thanh Lưu không thể đi theo, chỉ có thể nhắc Trần Mục ở bên ngoài phải chú ý an toàn. 

 Đêm hôm sau. 

 Một mình Trần Mục rời khỏi sân. 

 Xung quanh có rất nhiều ánh mắt dừng lại trên người hắn. 

 Hắn rảo bước nhàn nhã trên đường phố dài, nhưng cũng không phát hiện thấy bóng dáng của thanh niên mang hắc y. 

 Thiên Cơ các điều tra trong toàn trấn, đoán chừng đã rút dây động rừng khiến cho thanh niên hắc y bỏ chạy. 

 Thanh Vân tửu lâu. 

 Mọi người thấy Trần Mục đã đến, tất cả đều vô cùng kích động. Có thanh niên cường tráng da màu vàng kim tiến đến chào hỏi với hắn. 

 “Kim Khôi của Man tông, bái kiến tiểu sư thúc.” 

 “Không cần đa lễ.” 

 Trần Mục mỉm cười trả lời. 

 Kim Khôi là thiên kiêu Man tông, hoàn toàn không cần phải cung kính như vậy. Bọn họ tán thành thực lực của Trần Mục, cho nên mới tôn xưng hắn là tiểu sư thúc. 

 Trong cơ thể Kim Khôi không có Kiếm Thai, là cơ thể thuần túy của người tu hành. Da thịt còn rắn chắc hơn cả kim thạch, năng lực của cơ thể đã gần đến tiểu bối Kiếm Hậu. 

 “Tiểu sư thúc, ta còn nghĩ rằng người sẽ không đến, không thể tiếp đón một cách hoàn chỉnh.” Hỏa Mị cười duyên bước xuống lầu, trong ánh mắt nàng ta có ánh nước, vô cùng quyến rũ. 

 Giá trị nhan sắc của Hỏa Mị được xem là rất cao trong đám tiểu bối thiên kiêu, rất nhiều tiểu bối thiên kiêu quan tâm đến nàng ta nhưng tất cả đều bị ngó lơ. Hiện tại nàng ta lại chủ động tiếp cận Trần Mục. 

 “Buồn chán nên đến đây ngồi một lát.” 

 Trần Mục tiện đường đến xem tiểu bối các tông. 


 Sau khi Trần Mục đi lên lầu, các tiểu bối đang trên lầu thấy hắn đều nhiệt tình đứng dậy hành lễ. 

 Lúc Trần Mục đến đã khuya, nhưng mà nơi này chỉ có hai mươi vị tiểu bối. Nếu như mỗi tông cử ra một người, thì hẳn là còn bốn vị tiểu bối nữa không đến. 

 Trong số đó, tiểu bối thiên kiêu của Ngũ Tiên giáo và tiểu bối thiên kiêu Thánh Kiếm sơn cũng không thấy ở đây, còn tiểu bối của hai tông môn còn lại thì Trần Mục không có ấn tượng. 

 Nhóm tiểu bối thiên kiêu ngồi trên mặt đất, trên bàn trước mặt đầy ắp sơn hào hải vị, còn có cả rượu ngon. 

 Hỏa Mị ngồi xếp bằng gần sát Trần Mục, nàng ta tự mình rót rượu cho Trần Mục: “Tiểu sư thúc, ta mời ngươi.” 

 Trần Mục từ chối một cách nhẹ nhàng: “Ta không uống rượu, ta uống một chút trà là được rồi, cảm ơn.” 

 “Tiểu sư thúc, ngươi không uống rượu sao?” 

 “Không uống.” 

 “Lấy giúp ta một bình trà.” 

 Trần Mục nhìn về phía thị nữ đứng phía sau. 

 Vài thị nữ gần đó vội vàng đem trà đến cho Trần Mục. 

 Hỏa Mị cầm lấy bình trà châm trà cho Trần Mục, nàng ta là tuyệt thế thiên kiêu đứng thứ hai trên Thanh Vân bảng, là tiểu bối ưu tú nhất trong vòng trăm năm của Phượng các, vậy mà giờ phút này lại chủ động châm trà cho Trần Mục. 

 Không thể nghi ngờ những tiểu bối xung quanh vô cùng hâm mộ hắn, bọn họ đều không có tự tin nói chuyện cùng với Trần Mục. 

 Hỏa Mị tự hạ thân phận làm chuyện như vậy, mọi người cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Trần Mục là tiểu sư thúc Lăng Vân tông, có tiềm năng vô hạn. Sau này bọn họ muốn trèo cao cũng không trèo đến được. 

 Trần Mục muốn thông qua tiệc rượu Thanh Vân, xem thử có thể tìm được bóng dáng của thanh niên hắc y hay không, nhưng mà cũng không thu hoạch được gì từ buổi tiệc. 


 “Ta thấy cơ thể ngươi không có tật gì xấu, chỉ là ấn đường biến thành màu đen, thời gian sắp đến khi ra ngoài ngươi nhớ chú ý một chút.” Trần Mục nhìn Hỏa Mị, trịnh trọng nói. 

 Vẻ mặt của Hỏa Mị vô cùng mờ mịt, hắn nói như vậy là có ý gì, là không có hứng thú với ta? 

 Sâu trong đôi mắt của Trần Mục có ánh kim quang nhàn nhạt, hắn nhìn thấy trên ấn đường của Hỏa Mị có sương đen. 

 Hỏa Mị cũng không nhụt chí, cười quyến rũ, dùng linh lực truyền âm: “Tiểu sư thúc, ta có thể giới thiệu sư tôn của ta cho ngươi. Sư tôn của ta là Mộc Lưu Huỳnh, được mệnh danh là tuyệt thế tiên tử của Hoang Châu.”

Bình Luận (0)
Comment