Hỏa Mị trong chớp mắt đã chạy đi rất xa.
"Trốn đi."
"Như vậy mới thú vị."
Trong mắt Nam Cung Húc mang theo giễu cợt, hắn ta nâng trường kiếm huyết sắc lần nữa lên, nhưng mà trước mắt xuất hiện Huyễn Điệp, Huyễn Điệp kia nháy mắt biến thành mãnh thú, mãnh thú dữ tợn lao về hướng hắn ta.
Đồng tử Nam Cung Húc co rụt lại.
Trường kiếm huyết sắc nâng lên chém về phía mãnh thú.
Huyết sắc kiếm quang chém qua, mãnh thú biến mất, Nam Cung Húc cau mày, vậy mà mãnh thú kia là ảo giác, Hỏa Mị đã nhân cơ hội chạy đi rất xa.
"Niệm Thuật ảo giác?"
Ánh mắt của Nam Cung Húc hơi ngưng tụ, bây giờ hắn không có thời gian tự hỏi là ai âm thầm quấy nhiễu, điều quan trọng nhất chính là phải giết chết Hỏa Mị, đuổi giết nàng ta cũng có tác dụng như với đuổi giết mười thiên kiêu bình thường.
Những con đường trên núi rất hẹp.
Hỏa Mị nhìn thấy bóng dáng của Trần Mục.
Trong đôi mắt tuyệt vọng của nàng ta nhen nhóm lên một hy vọng, quả nhiên chỉ cần không từ bỏ thì sẽ có kỳ tích xuất hiện, nhìn Trần Mục đang ở trước mặt, Hỏa Mị giang hai tay, kích động hò hét: "Tiểu sư thúc~"
Trần Mục nhìn cả người Hỏa Mị đầy máu, nàng ta còn muốn đưa tay nhào tới, hắn sợ quần áo trắng như tuyết sẽ bị làm bẩn, cho nên trực tiếp né tránh.
Hỏa Mị nhào tới, lại nặng nề ngã nhào xuống đất, bộ dáng chật vật, nàng ta trực tiếp nằm trên mặt đất giả chết, cũng không có mặt mũi đứng lên.
"..."
"Xin lỗi, ta có hơi chóng mặt."
Trần Mục tùy tiện tìm cái cớ qua loa.
Nam Cung Húc xuất hiện cách đó không xa, hắn ta nhìn chằm chằm vào Trần Mục, không tùy tiện tiếp cận.
Hỏa Mị khó khăn đứng lên, vẻ mặt nàng ta ngưng trọng nói: "Tiểu sư thúc, tên này rất lợi hại, còn mạnh hơn cả Kiếm Khinh Cuồng, người phải cẩn thận."
Nói xong.
Hỏa Mị lập tức khập khiễng đi xa.
Nàng ta biết nguy hiểm vẫn chưa kết thúc.
Trong núi, y bào của Trần Mục tung bay, trên tay cầm linh kiếm Vô Song, phiêu diêu như tiên tử, sau khi trải qua Tiên Nguyên Tẩy Tủy đó, tu vi của hắn đã lần nữa tăng lên.
Hỏa Mị ở phía xa nhìn Trần Mục, cảm giác trong lòng nàng ta đặc biệt kiên định, nếu như không phải Trần Mục kịp thời chạy tới, nàng ta đã chết ở Thanh Vân sơn.
Ở khoảng cách gần như vậy, Trần Mục có thể quan sát được huyết sắc bản mệnh của thanh niên hắc y, trên người hắn ta có mùi máu tươi nồng nặc.
Cổ tay Trần Mục khẽ lật, thân kiếm Vô Song lóe ra ánh lửa, nháy mắt hoàng hôn đã buông xuống núi, Trần Mục vung kiếm, Tịch Ngân xuyên qua núi rừng.
Cây cối theo dọc đường đều bị chặt đứt.
Đối mặt với kiếm quang, trong nháy mắt đồng tử của Nam Cung Húc co rụt lại, hắn ta thu hồi trường kiếm huyết sắc, lấy ra gương đồng để phòng ngự, rắc rắc! Gương đồng kia xuất hiện vết nứt, Nam Cung Húc bị chấn động lùi ra phía sau.
Trần Mục sử dụng Ảnh Vô Tung, nháy mắt đã đến gần Nam Cung Húc, Vô Song vẽ một vòng tròn giữa không trung, Tam Thiên Long Vũ rực rỡ lao về phía Nam Cung Húc.
Nam Cung Húc lại giơ gương đồng lên.
Hỏa Long cuồng bạo cắn nuốt lấy hắn ta, gương đồng kia hoàn toàn bị nghiền nát trong ánh lửa, Nam Cung Húc ho ra máu bay ngược về phía sau, Trần Mục vẫn đuổi theo không rời.
Trần Mục vung kiếm ra chém, Nam Cung Húc không thể hoàn toàn tránh thoát, cánh tay phải bị cắt đứt ngang vai, toàn bộ thân thể cũng không ngừng lui về phía sau.
Nam Cung Húc không hề có lực phản kháng.
Hỏa Mị trừng đôi mắt đẹp, hoàn toàn quên đi đau đớn trên người, Nam Cung Húc có được sức mạnh khủng bố nghiền ép nàng ta, bây giờ lại bị Trần Mục nghiền ép.
"Huyết Tế!"
Nam Cung Húc hét lớn, cả người hắn ta đầy huyết quang, đôi mắt cũng biến thành màu đỏ như máu.
Trần Mục nhìn thấy máu trong cơ thể hắn ta đang thiêu đốt, đó là cấm thuật có thể tăng cường thực lực, cũng sẽ có tác dụng phụ rất bá đạo.
Trong cánh tay bị chém đứt của Nam Cung Húc có huyết quang tràn ra, chỗ cánh tay bị đứt hóa thành trường kiếm huyết sắc, hắn ta đã ngừng lại, muốn phản kích.
Nhưng Trần Mục ngự không mà đến, trong mắt mang theo hàn ý, hắn cũng cùng lúc thúc dục Bá Đạo Kiếm Ý và Liệt Dương Kiếm Ý, phối hợp với kiếm kỹ Trảm Đoạn Chi Thế, thi triển ra Kiếm Kỹ Đoạn Không.
Kiếm quang từ trên trời giáng xuống.
Đôi mắt của Nam Cung Húc sắp lồi ra.
Trong nháy mắt kim hồng sắc kiếm quang chém xuống, trường kiếm huyết sắc của Nam Cung Húc cũng trực tiếp vỡ vụn, ngực bị kiếm quang cắt đứt, xương cốt trước ngực toàn bộ bị đứt gãy.
Nam Cung Húc đánh vỡ lõm một cái hố trong núi rừng, trên ngực là vết thương dữ tợn, mặt nạ quỷ đeo trên mặt lúc này cũng vỡ thành hai nửa.
Cách đó không xa, Hỏa Mị nhìn đến nghẹn họng, hoàn toàn là tư thái nghiền ép, đây là sức mạnh thật sự của tiểu sư thúc Lăng Vân tông?
Thân thể của Nam Cung Húc thiếu chút nữa bị chặt đứt, miệng hắn ta phun ra bọt máu, vẻ mặt khó có thể tin nói: "Tại sao ngươi lại có thể mạnh như vậy!"
Cho dù có thôn phệ huyết mạch của Hỏa Mị, thì cũng không thể nào bù đắp chênh lệch giữa bọn họ, trừ khi là thôn phệ toàn bộ tiểu bối ở Thanh Vân sơn mới có cơ hội.
Vẻ mặt của Trần Mục mang hàn ý, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Húc: "Ai phái ngươi đến đây?"
Trần Mục thu hồi Vô Song, tới gần đó.
Hắn dùng Thần Niệm thăm dò thức hải của Nam Cung Húc, nhìn thấy các hình ảnh khiến cho người ta phẫn nộ, hắn thậm chí nhìn thấy hình ảnh của Dư Tung hiện lên.
Trần Mục còn chưa kịp thu thập tình báo, đã nhận ra hàn ý khiến cho toàn thân hắn run rẩy, trong đầu Nam Cung Húc có một cây huyết châm đang ẩn giấu, cây châm kia thật sự ẩn chứa một năng lượng khủng bố.
Nếu như không phải theo dõi thức hải của Nam Cung Húc, Trần Mục căn bản sẽ không phát hiện cây châm kia.