“...”
Vẻ mặt Trần Mục ngạc nhiên.
Vị Thanh Sam Kiếm Tiên kia đã ngã xuống rồi?
Trần Mục đã nhìn thấy bóng lưng của Thanh Sam Kiếm Tiên thông qua chấp niệm, cảm nhận được vị tiền bối đó rất mạnh, vậy mà ông ta lại ngã xuống.
“Ngươi giúp ta giải trừ cấm chế của Thanh Vân sơn, những Linh Đào đó xem như báo đáp, ngươi đi đi.”
“Đa tạ tiền bối.”
Trần Mục biết vượn trắng già rất mạnh, hắn nghi hoặc nói: “Tại sao tiền bối lại ở Thanh Vân bí cảnh?”
Vượn trắng già ngắm nhìn bầu trời sao: “Ta đã gặp rất nhiều chuyện mà các người chưa từng gặp, đã chứng kiến sấm sét giáng trời, từng theo đuôi Kiếm Tiên vô song, đã từng chứng kiến vinh quang hạ màn, bởi vì thực lực quá mạnh, lúc hắn rời đi sợ rằng ta sẽ làm hại nhân gian.”
Bây giờ Trần Mục đã lấy đi Thanh Vân kiếm, phong cấm của Thanh Vân bí cảnh đã được dỡ bỏ, vượn trắng già bây giờ đã có thể đi đến bất cứ nơi nào nó muốn.
“Tiền bối có hứng thú đến Lăng Vân tông xem thử không?” Trần Mục biết vượn trắng già rất mạnh, muốn lôi kéo nó đến Lăng Vân tông.
“Không có hứng thú, cho dù không có phong cấm, ta cũng sẽ không rời khỏi Thanh Vân sơn, bên trong này thoải mái biết bao, có đồ ăn có thức uống, ta chưa từng nghĩ đến việc rời đi.”
Vượn trắng già không có hứng thú với bên ngoài.
Trần Mục vẫn còn nghi vấn cuối cùng: “Nếu Thanh Vân kiếm đã là Kiếm Tiên của nhân gian, vì sao còn phải phá vỡ không trung mà đi, tại sao vậy?”
“Kiếm Tiên không phải điểm cuối.”
“Hắn vẫn còn mục tiêu lớn hơn.”
Vượn trắng già khẽ lắc đầu, vẻ mặt Trần Mục chấn kinh, Kiếm Thánh bây giờ đều có giới hạn, rất lâu về trước, cảnh giới Kiếm Tiên vẫn chưa phải là điểm cuối.
Nếu như vượn trắng già nói không sai, Thanh Vân kiếm lại nhận chủ lần nữa, Thanh Sam Kiếm Tiên kia có khả năng đã ngã xuống phía sau Tiên Môn.
Nơi đó rốt cuộc là thế giới như thế nào?
Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời sao rất đẹp.
...
Trần Mục rời khỏi Thanh Vân bí cảnh.
Lý Thanh Lưu tiến lên nghênh đón, ông ta vỗ vai Trần Mục, kích động nói: “Làm tốt lắm.”
“Lý sư huynh, đệ ở trong đó đã gặp phải Tà tông, đoán chừng chúng ta đang gặp rắc rối.” Trần Mục không hề vui mừng, hắn cảm nhận được nguy cơ tứ phía ở xung quanh.
Vẫn có Kiếm Thánh của Tà tông ở quanh đây, bọn họ có thể rời khỏi Thanh Vân trấn không vẫn là chuyện rất khó nói.
Lý Thanh Lưu bảo đảm nói: “Tiểu sư đệ yên tâm, có sư huynh ở đây, ai cũng đừng nghĩ tới việc làm hại đệ.”
Trần Mục không lo lắng bản thân gặp nguy hiểm, hắn có ngọc bội màu tuyết Khương Phục Tiên đưa cho, mà lo lắng Lý Thanh Lưu và các tiểu bối của Lăng Vân tông sẽ gặp nguy hiểm.
Lần này ở trong Thanh Vân bí cảnh, các tiểu bối gặp nạn, ít nhiều đều có liên quan đến Trần Mục.
Người Tà tông muốn ám sát là Trần Mục, mấy ngày nay các tiểu bối thanh kiêu chỉ có thể xem như xui xẻo, trong lòng những cường giả danh tông đều hiểu rất rõ, nhưng bọn họ không tìm đến Trần Mục, đều là đến tìm Thiên Cơ các đòi lời giải thích.
Trần Mục và Lý Thanh Lưu trở về Thanh Vân trấn.
Lâm Dịch và La Bằng đang ở trong phòng nghỉ ngơi, Triệu Tư Tư ngồi bên hồ nước, nàng ta cảm giác được Trần Mục trở về, trên mặt hiện lên nụ cười rực rỡ.
“Tiểu sư thúc.”
“Sao ngươi không nghỉ ngơi?”
Trần Mục có thể nhìn ra được Triệu Tư Tư đang rất mệt mỏi, nàng ta phải ngăn chặn Lâm Khinh Trần ở Thanh Vân sơn, sức cùng lực kiệt, trở về tiểu viện lại không nghỉ ngơi.
Triệu Tư Tư dùng niệm lực nhắc nhở nói: “Ta vừa cảm nhận được có khí tức tà ác đang ở quanh đây.”
Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn nhìn thấy xung quanh viện có năng lượng u ám còn sót lại, chắc hẳn là có cường giả Tà tông đã từng đến đây thăm dò.
“Quay về nghỉ ngơi đi.”
“Chỗ này có ta với trưởng lão.”
Triệu Tư Tư khẽ cười gật đầu.
Trong đình viện, Lý Thanh Lưu trầm giọng nói: “Chúng ta ở lại Thanh Vân trấn nghỉ ngơi hai ngày trước đã, các cường giả danh tông chắc hẳn sẽ không vội vã rời đi, chỗ này cũng xem như an toàn, rất nhanh Lăng Vân tông sẽ phái người đến trợ giúp.”
Lý Thanh Lưu đã phát tin cầu viện.
Trần Mục trở về phòng nghỉ ngơi.
Lý Thanh Lưu ngồi trong đình viện, hai mắt ông ta mở to, trường kiếm đặt ngang trên hai chân.
Trong phòng.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên giường trầm tư.
“Trong thức hải của Nam Cung Húc sao lại có hình ảnh của Dư Tung, chẳng lẽ chuyện lần này có liên quan đến Thánh Kiếm sơn?” Trần Mục cảm thấy Dư Tung có vấn đề.
Lúc Lâu Nhạc Dương xuất hiện, phản ứng của Dư Tung giống như hận Tà tông thấu xương, nếu như hắn đã gặp Nam Cung Húc, vậy thì phải đánh chết mới đúng.
Nếu như Thánh Kiếm sơn muốn mượn đao giết người, vậy thì bọn họ phải đề phòng không chỉ có tàn dư của Tà tông mà còn cả Thánh Kiếm sơn, chỉ dựa vào Lý Thanh Lưu thì hoàn toàn không thể bảo vệ được tất cả tiểu bối của Lăng Vân tông.
Tà tông chắc chắn sẽ ra tay lần nữa, nhất định sẽ ra tay càng sớm càng tốt, nếu không đợi đến lúc viện trợ của Lăng Vân tông đến, bọn họ sẽ khó có cơ hội.
“Không thể khoanh tay chờ chết như vậy được.”
“Hy vọng lão bà Phục Tiên có thể cho sức mạnh.”
Trần Mục quyết định nhân lúc đêm tối rời khỏi Thanh Vân trấn, hắn dùng Niệm Thuật để ẩn mình, chuồn ra khỏi viện dưới mí mắt của Lý Thanh Lưu.
Chỉ có rời khỏi đám người Lý Thanh Lưu thì mới có thể bảo đảm sự an toàn cho tiểu bối của Lăng Vân tông.
Mục tiêu của Tà tông là Trần Mục.
Rất nhanh hắn đã biến mất khỏi Thanh Vân trấn.
Bà lão của Phượng các đến đây bái phỏng: “Lý huynh, đa tạ ơn cứu mạng của tiểu sư thúc Lăng Vân tông, xin hãy để ta tự mình cảm tạ tiểu sư thúc.”
Lý Thanh Lưu mỉm cười gật đầu.
Ông ta chuẩn bị gọi Trần Mục ra ngoài, nhưng lại không cảm nhận được khí tức của Trần Mục, ông ta lập tức vào phòng, chỉ thấy mảnh giấy do Trần Mục để lại.
【Lý sư huynh, đệ dời sự uy hiếp đi, huynh dẫn các tiểu bối trở về Lăng Vân tông, không cần đi tìm đệ, đệ có át chủ bài của Khương sư tỷ cho.】