Đồng thời hắn sử dụng bốn loại kiếm ý và hai loại kiếm thế, với sự gia trì của Cửu Bính Tàn Kiếm, cộng thêm Thanh Vân kiếm vừa lấy được, Trần Mục muốn thử xem, liệu có thể dựa vào sức mạnh này để đối kháng trực diện với Kiếm Thánh được không.
Ầm ầm.
Giữa không trung xuất hiện vụ nổ dữ dội.
Trần Mục bị chấn động lùi lại, hắn nắm chặt Thanh Vân kiếm, cả cánh tay đều đang run rẩy, trong nháy mắt hắn chấn động lùi lại, Lâu Nhạc Dương ép sát tiến lên.
Ánh mắt của Lâu Nhạc Dương hung ác, huyết kiếm trong tay mang theo huyết quang nồng đậm.
Trần Mục mất thăng bằng, nhìn thấy Lâu Nhạc Dương đang giết tới, hắn cũng không hoảng loạn, mà thôi động Cửu Bính Tàn Kiếm trong Tu Di Giới Chỉ.
Cửu Bính Tàn Kiếm phá không bay ra.
Xì! Xì! Xì!
Ánh mắt Lâu Nhạc Dương hơi ngưng tụ, hắn ta vung kiếm chém về phía những tàn kiếm bay đến trước mặt kia.
Trần Mục nhân cơ hội ổn định cơ thể, Cửu Bính Tàn Kiếm kia thành công kéo chân Lâu Nhạc Dương.
Ở phía xa, Hàn Giang Tuyết đang chăm chú theo dõi chiến trường: “Vào tuổi này mà đã có thể chặn được một kiếm của Kiếm Thánh, thiên phú thật đáng sợ.”
Lâu Nhạc Dương không hề thủ hạ lưu tình.
Cả người Trần Mục đều sắp suy sụp, chỉ mới đấu một kiếm với Kiếm Thánh mà đã sắp không chịu được nữa.
Cách đó không xa.
Lâu Nhạc Dương giải phóng lĩnh vực.
Trong bán kính ngàn trượng đều bị bao phủ bởi sương máu, Cửu Bính Tàn Kiếm bị sức mạnh ngang ngạnh kia làm lùi lại.
Cửu Bính Tàn Kiếm trở lại bên cạnh Trần Mục, chúng bày ra thành hình quạt sau lưng Trần Mục.
Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm trong tay, ánh mắt kiên định, vẻ mặt điềm tĩnh, phong thái khá giống với cường giả kiếm đạo.
“Tiểu quỷ, ngươi có thể nhìn thấy Tu La lĩnh vực của ông đây, cũng xem như chết không đáng tiếc.”
Cả không gian giống như địa ngục, ngay cả ánh mắt trời cũng biến mất, âm phong rần rần, linh lực trong cơ thể của Trần Mục đều bị áp chế.
Kiếm Hoàng có thể khai mở ra Kiếm Cung, Kiếm Thánh có thể thi triển lĩnh vực, đây chính là lĩnh vực của cường giả Kiếm Thánh, có thể gia tăng sức mạnh của bản thân với biên độ lớn, còn có thể làm giảm đáng kể sức mạnh của đối phương.
Quy tắc phong cấm do Thanh Vân kiếm giải phóng cũng tương tự như lĩnh vực, chỉ có cường giả Kiếm Thánh mới có thể thi triển lĩnh vực, lĩnh vực mạnh hơn khí tràng rất nhiều.
Biệt hiệu của Lâu Nhạc Dương là Quỷ Diện Tu La, bởi vì hắn ta nắm giữ Tu La lĩnh vực, có thể tăng cường sức mạnh thể chất, có thể mạnh hơn, nhanh hơn.
Trần Mục cảm thấy toàn thân nhớp nháp, giống như có thứ gì đó dính ở trên người, khiến hắn rất không thoải mái, huyết dịch trong cơ thể cũng chảy chậm dần.
“Kiếm của ông đây rất nhanh.”
“Ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn.”
Ánh mắt của Lâu Nhạc Dương mang theo tia khôi hài.
Vào lúc Lâu Nhạc Dương chuẩn bị xuất kiếm, Trần Mục làm động tác hãy khoan: “Dừng đã!”
Lâu Nhạc Dương và Trần Mục cách khoảng không nhìn nhau, giữa bọn họ cũng chỉ cách nhau mười mấy trượng, Lâu Nhạc Dương tin chắc rằng Trần Mục không thể trốn thoát.
“Ngươi còn có di ngôn gì?”
Lâu Nhạc Dương khôi hài nhìn về phía hắn.
Trần Mục thu lại Thanh Vân kiếm trước, sau đó Cửu Bính Tàn Kiếm phía sau lưng cũng trở về trong Tu Di Giới Chỉ, hành động này của hắn, giống như đã từ bỏ phản kháng.
Lâu Nhạc Dương khẽ gật đầu, một lựa chọn rất sáng suốt, cận kề cái chết còn có thể bình tĩnh như vậy, thật đúng là thiên kiêu hiếm thấy trên đời.
“Giết ta thì cũng phải có lý do chứ.” Trần Mục nhìn Lâu Nhạc Dương, vẻ mặt ngây thơ.
Lâu Nhạc Dương nhìn Trần Mục, nhàn nhạt nói: “Lăng Vân tông với bọn ta không đội trời chung.”
“Vậy ta có thể gia nhập với các người không?” Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục mang theo nụ cười vô hại.
Lâu Nhạc Dương trừng to mắt, thiên kiêu tuyệt thế như vậy, nếu như gia nhập Tà tông, vậy sau này Tà tông chắc chắn sẽ có thể xưng bá khắp Vạn Tượng đại lục.
“Ngươi thật sự có ý định gia nhập Tà tông?”
“Ngươi cảm thấy hiện giờ ta có lựa chọn khác không?”
Trần Mục thả tay bất lực.
Trong mắt Lâu Nhạc Dương mang theo ý cười.
Giọng điệu của hắn kích động nói: “Với thiên phú của ngươi, cộng thêm bí pháp tu luyện của Tà tông chúng ta, không hơn mười năm là có thể khiến ngươi trở thành Kiếm Thánh!”
Ở phía xa, Hàn Giang Tuyết híp mắt lại, sau khi Lâu Nhạc Dương khai triển lĩnh vực, khu vực chỗ đó đều là sương máu, nàng ta cũng không rõ tình hình bên trong.
“Có chuyện gì thế?”
“Tên tiểu tử kia còn có át chủ bài?”
Hàn Giang Tuyết không hiện thân, chỉ là lo lắng rằng Trần Mục còn có át chủ bài nên đã để Lâu Nhạc Dương lên trước, bây giờ xem ra quyết định này rất sáng suốt.
Bên trong Tu La lĩnh vực.
Hai người vẫn còn đang trò chuyện.
Lâu Nhạc Dương tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt kia của hắn rải rác vết sẹo, vô cùng dữ tợn, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Trần Mục, ngươi rất thông minh, tương lai vô hạn.”
Lâu Nhạc Dương mang theo sát ý xông tới, bây giờ lại hết lời khen ngợi Trần Mục.
Trần Mục nhân cơ hội hỏi: “Ta không chết, các người giải thích thế nào với Thánh Kiếm sơn?”
“Bọn họ cũng không nói là phải thấy được thi thể của ngươi.”
“Hóa ra là vậy.”
Trần Mục nắm chặt thành quyền, không ngờ Thánh Kiếm sơn quả nhiên có tham gia vào chuyện này, ban đầu chỉ là hoài nghi, bây giờ đã có thể xác định được.
Lâu Nhạc Dương bỗng nhiên cau mày, nghi hoặc nói: “Sao ngươi lại biết được chuyện này?”
“Ta không biết, chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Trần Mục nở nụ cười ngây thơ, nhưng lại khiến cho lão quái vật sống tạm bợ gần vạn năm sợ hãi.
Lâu Nhạc Dương không khỏi cau mày, Trần Mục trông có vẻ vẫn là đứa trẻ, nhưng hắn lại điềm tĩnh đến đáng sợ, thậm chí những lúc thế này vẫn còn nói chuyện phiếm.
“Khảo hạch rất đơn giản.”
“Các người còn có ai ở gần đây nữa?”
“Việc này ngươi không cần phải biết, đi theo ta là được, nếu không đợi lát nữa ngươi muốn đi cũng khó.”
Trần Mục nghe được hàm ý, chắc là sẽ có cường giả của Thánh Kiếm sơn đến đây, có thể khiến cho Lâu Nhạc Dương kiêng kỵ, chắc chắn cũng phải là cường giả Kiếm Thánh.