“Như vậy cũng mạo hiểm quá?”
“Tiểu sư thúc ngài dũng cảm thật.”
Triệu Phi Yến cau mày lại, ánh mắt của Liễu Mị Nhi lại đầy vẻ sùng bái.
Trần Mục không hề nhắc đến chuyện chém chết Dạ Xoa, cũng không nói ra chuyện gặp Kiếm Thánh trên đường đi, bởi vì những chuyện này không đáng để khoe khoang.
“Tiểu sư đệ, đến Lăng Vân phong.” Giọng nói nhẹ nhàng của Khương Phục Tiên vang lên bên tai.
Trần Mục cười nói: “Ta còn phải đến Lăng Vân phong báo cáo tình hình cho sư tỷ, các người nói chuyện đi.”
Dứt lời Trần Mục liền biến mất không thấy bóng dáng.
Triệu Phi Yến đề nghị: “Tiêu Vân, ngày vui mừng như thế này, ngươi phải mời chúng ta uống rượu.”
Liễu Mị Nhi cười hi hi gật đầu: “Đúng vậy, lần này Lăng Vân tông giành được vị trí thứ nhất của Thanh Vân đại hội, chúng ta nhất định phải ăn mừng một phen.”
“Tiểu sư thúc không uống rượu, Triệu sư tỷ, hay là tỷ pha trà đi.” Tiêu Vân cười lắc đầu.
“Chúng ta uống rượu, Liễu Mị Nhi pha trà.”
“Dựa vào đâu mà ta phải pha trà chứ?”
“Thực lực của ngươi yếu.”
“Thẩm Trạch, ngươi đi pha trà.”
“Được thôi, Liễu sư tỷ.”
“Ha ha ha.”
Bọn họ vừa nói vừa cười ở Ngạo Kiếm phong.
...
Lăng Vân tông, Lăng Vân phong.
Mây mù lượn lờ, gió tuyết dày đặc.
Trên đỉnh núi có Băng Cung Ngọc Thụ, như chốn tiên cảnh.
Trần Mục đi đến đại sảnh cung điện, Khương Phục Tiên ngồi đợi trước bàn băng, nàng ta vẫn mặc váy dài màu tuyết, tay thon như băng ngọc, mái tóc màu bạc xõa ra, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo nụ cười.
“Sư tỷ.”
Trần Mục mỉm cười ngồi đối diện với Khương Phục Tiên, hắn nhìn chiếc bát nhỏ màu trắng trên bàn băng, bên trong có linh dịch màu vàng ánh.
“Đây là linh dịch do Thánh Thụ của Lăng Vân tông sinh ra, có thể giúp ngươi mau chóng hồi phục.”
“Cảm ơn sư tỷ.”
Trần Mục bưng chiếc bát nhỏ màu trắng lên, uống hết linh dịch, cơ thể vốn sắp sụp đổ của hắn lập tức nhận được năng lượng tràn đầy.
Vẻ mặt Khương Phục Tiên mang vẻ áy náy: “Lần này là do sư tỷ không tốt, không ngờ rằng bọn họ lại không sợ đệ.”
“Sư tỷ, bọn họ quả thực là sợ tỷ, sau khi hai kiếm kia của tỷ xuất hiện, đệ không còn cảm giác bị bám đuôi nữa, lúc này mới có thể an toàn trở về.”
“Còn nữa, hai đường kiếm kia của sư tỷ nhanh thật, rất chính xác, rốt cuộc làm sao làm được thế?”
Hai tay Trần Mục chồng lên trên bàn, nghiêng đầu nằm lên cánh tay nghỉ ngơi, hắn có hơi kiệt sức, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú vào Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên nhìn ra được hắn rất mệt mỏi.
Chủ yếu là khi Trần Mục va chạm với Lâu Nhạc Dương, đối mặt với cường giả Kiếm Thánh, trong nháy mắt đã kiệt sức.
Khóe miệng Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, một tay nàng ta kéo lấy cằm, tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng tuyết: “Tiểu sư đệ, đợi sau khi đệ nắm chắc được không gian kiếm đạo, kiếm của đệ cũng có thể nhanh như vậy.”
Con đường mà Trần Mục phải đi vẫn còn rất dài, hiện giờ hắn vừa mới bước chân vào cảnh giới Kiếm Vương, tuy rằng đã nắm vững bốn đạo kiếm ý, nhưng hắn vẫn chưa mở được Kiếm Cung, chứ đừng nói đến thông thạo lĩnh vực của chính mình, liên quan đến kiếm đạo hiện giờ hắn không dám vọng tưởng.
Trần Mục bỗng nhiên cau mày, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Sư tỷ, lần này Tà tông phái cường giả đến ám sát đệ, phía sau còn có Thánh Kiếm sơn giật dây.”
Việc này Trần Mục không nói cho người khác biết, bởi vì việc này có thể ảnh hưởng rất lớn.
Khương Phục Tiên nghe xong, trong đôi mắt xanh thẳm phủ đầy băng giá, Lăng Vân phong lại càng thêm lạnh hơn.
“Tiểu sư đệ, đệ chắc chắn?”
“Sư tỷ, đệ dám khẳng định.”
“Sau khi tiểu bối Nam Cung Húc của Tà tông bị đệ đánh trọng thương, đệ đã nhìn thấy hình ảnh trưởng lão Dư Tung của Thánh Kiếm sơn lóe qua trong thức hải của hắn ta, bọn họ chắc chắn có cấu kết với nhau.”
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Chỉ có như vậy, vẫn không đủ để chứng minh việc Tà tông ám sát có liên quan đến Thánh Kiếm sơn.”
“Sư tỷ, sau đó lúc đệ bị Quỷ Diện Tu La Lâu Nhạc Dương của Tà tông truy sát thì đã giả đầu hàng, nhân lúc hắn ta đang nói chuyện không chú ý, Lâu Nhạc Dương đã thừa nhận đằng sau có Thánh Kiếm sơn giật dây.” Trần Mục nghiêm túc nói.
Khương Phục Tiên vốn còn đang rất tức giận, nghe thấy Trần Mục giả đầu hàng, nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Tiểu sư đệ, đệ vẫn rất thông minh đấy, tuy rằng lời nói của hắn ta không thể làm chứng cứ, nhưng sư tỷ sẽ đi thăm hỏi Thánh Kiếm sơn.”
Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo hàn ý, Trần Mục vội vàng ngồi thẳng người lên, khuôn mặt nhỏ trịnh trọng nói: “Sư tỷ, tỷ đến Thánh Kiếm sơn làm gì?”
“Lăng Vân tông không phải là Lăng Vân tông năm đó, thủ đoạn đê hèn vẫn giống như xưa, sư tỷ đi đòi lại công đạo cho đệ.” Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc.
Thánh Kiếm sơn là thế lực siêu cấp, Khương Phục Tiên đi đến Thánh Kiếm sơn, vô cùng mạo hiểm.
Trần Mục lo lắng nói: “Sư tỷ, tỷ có thể không đi được không, đệ sợ tỷ gặp nguy hiểm.”
“Không được.”
Khương Phục Tiên mạnh mẽ nói.
Tiếp đó, nàng ta nháy mắt mỉm cười.
Trong mắt Trần Mục mang vẻ lo âu, hắn biết vị hôn thê rất mạnh, nhưng Thánh Kiếm sơn là thế lực siêu cấp, nếu đánh nhau thì rất khó nói.
Năm đó vào thời điểm Lăng Vân tông cường thịnh nhất, cũng không thể san bằng được Ngũ Tiên giáo, hiện giờ Lăng Vân tông đã không còn ngang ngạnh như xưa, Kiếm Thánh sơn phát triển qua mấy ngàn năm, đang ở đỉnh cao.
Khương Phục Tiên cười xinh đẹp: “Tiểu sư đệ, đừng chau mày, sư tỷ rất lợi hại.”
“Sư tỷ, đệ có thể đi với tỷ không?”
“Tốt nhất là đừng.”
“Đệ sẽ làm ảnh hưởng sư tỷ xuất kiếm.”
Khương Phục Tiên cầm lấy Thanh Vân kiếm, nàng ta lau nhẹ thân kiếm, mỉm cười tán dương: “Thanh kiếm này, Kiếm Tiên cuối cùng đã từng sử dụng, bảo dưỡng rất tốt, có thể được xếp vào top 10 Thánh Kiếm hiện tại.”
“Có điều sư tỷ có Tiên Kiếm.”
“Tiên Kiếm? Sư tỷ lại còn có Tiên Kiếm!”
Khương Phục Tiên cười nhẹ một tiếng: “Sư tỷ có hai thanh Tiên Kiếm, một thanh tên là Băng Hồn, một thanh gọi là Tuyết Phách.”