Gần đây Thuận Phong tiêu cục làm ăn càng ngày càng tốt, thậm chí bắt đầu hợp tác với các tông môn Bắc Hoang, Yến Lang Nguyệt sinh ra ở vương tộc, từ nhỏ đã được giáo dục, đầu óc kinh doanh của nàng ta rất tốt, giúp đỡ cho Trần gia phát triển quy mô của tiêu cục càng lúc càng lớn.
Tiêu cục làm ăn có thể trang trải chi phí của Trần gia, thậm chí mỗi tháng còn dư ra lượng lớn linh thạch trong sổ sách, không cần Trần Mục phải gửi linh thạch về.
"Phụ thân, đại bá, đại tỷ, Lang Nguyệt tỷ." Trần Mục ở trong đình viện nhiệt tình hô.
Trong mắt mọi người đều mang theo hưng phấn, Trần Nghiêm bước nhanh tới, trực tiếp ôm Trần Mục lên: "Thật là nặng! Phụ thân đã già rồi! Không thể ôm được nữa!"
Trần Nghiêm đành phải buông Trần Mục xuống.
Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng, sau khi Tiên Nguyên Tẩy Tủy, thân thể của hắn thoạt nhìn nhỏ hơn, nhưng cân nặng so với trước kia lại nặng hơn rất nhiều.
"Phụ thân, con cũng muốn ôm."
Trần Dĩnh nhào vào trong ngực Trần Nghiêm, Trần Nghiêm cười bế nàng ta lên: "Dĩnh Dĩnh nhà chúng ta cũng không nhẹ nha."
"Tỷ tỷ..."
Trần Hãn ôm đùi Trần Hi.
"Tiểu thiếu gia."
Yến Lang Nguyệt mỉm cười ngọt ngào nói.
"Lang Nguyệt tỷ, đa tạ tỷ." Trần Mục đã nghe nói đến những cống hiến của Yến Lang Nguyệt với Trần gia, nếu như không có nàng ta, tiêu cục khẳng định không thể phát triển được như vậy.
Trần Hi ôm Trần Hãn đi tới, khuôn mặt tràn đầy tươi cười: "Tiểu Mục, mấy năm không gặp, bộ dạng càng ngày càng đáng yêu, lát nữa để cho tỷ tỷ nhéo một chút nhé."
"Đại tỷ, tỷ nhéo Dĩnh Dĩnh và Tiểu Hãn đi, bây giờ đệ cũng đã là Kiếm Vương rồi." Trần Mục nhíu mày.
Trần Uy và Trần Nghiêm đều sửng sốt.
Kiếm Vương?
Trần Mục mới bảy tuổi.
Đây là cảnh giới mà bao nhiêu kiếm tu cả đời cũng khó có thể đạt tới, Trần Mục mới bảy tuổi đã đạt được rồi, thọ nguyên của Kiếm Vương vượt qua năm trăm năm, hắn có rất nhiều thời gian đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Trần Hi nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Kiếm Vương cũng là đệ đệ của tỷ, lát nữa không được chạy."
"Được rồi."
Trần Mục chỉ có thể nhận mệnh.
Trước kia Trần Hi thích nhất là nâng mặt hắn xoa tới xoa lui, bây giờ Khương Phục Tiên cũng thích như vậy, có thể hắn chính là mạng hợp bị "véo".
Thấy biểu cảm bất đắc dĩ của Trần Mục.
"Tỷ tỷ đùa đệ thôi." Bọn người Trần Hi và Trần Nghiêm đều cười ha ha.
...
Trên bàn cơm.
Trần Dĩnh ngồi bên cạnh Trần Mục.
Trần Mục không ngừng gắp thịt vào trong chén muội muội, mỗi ngày Trần Dĩnh đều có thể ăn rất nhiều thịt, nhưng nàng ta chỉ tăng khí lực, không tăng vóc dáng.
Thân thể của nàng ta nhỏ nhắn, so với Trần Mục năm đó còn nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cả người nàng ta tràn ngập sức mạnh, so với Trần Mục cùng tuổi có Bá Đạo Kiếm Thể còn mạnh hơn.
Trên mặt Đường Uyển mang theo nụ cười dịu dàng.
Trần Nghiêm ngược lại nhíu mày, trầm giọng nói: "Mục Nhi, gần đây ta nghe được chút tin tức, con ở bên ngoài có phải gặp phiền toái không?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Mục.
Thanh Vân đại hội là sự kiện lớn ở Hoang Châu.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Cho dù là ở Hắc Thạch thành tất cả mọi người cũng nghe được chiến tích huy hoàng của Trần Mục, nhưng cũng nghe nói có Tà tông muốn hãm hại Trần Mục, bọn họ khó tránh khỏi lo lắng.
Đối với Trần gia mà nói, thiên kiêu hay không không quan trọng, mọi người chỉ hy vọng hắn được bình an.
"Phụ thân, người yên tâm đi, Khương sư tỷ sẽ bảo vệ con." Trần Mục trực tiếp đẩy lên người Khương Phục Tiên.
Bọn họ đều biết Khương Phục Tiên rất lợi hại, có nàng ta bảo vệ, Trần Mục khẳng định an toàn.
Đường Uyển không khỏi nhỏ giọng nói dưới đáy lòng, Khương Phục Tiên có thể ở gần đây nhìn không.
Trần Hi khẽ nhíu mày: "Tỷ tỷ nghe nói Khương tông chủ vì đệ mà đến Thánh Kiếm sơn, hơn mười vị Kiếm Thánh vì thế mà ngã xuống, đây có phải là thật không?"
Kiếm Thánh đối với bọn họ mà nói quá xa, ở Bắc Hoang đều là tồn tại một tay che trời, nhưng mà tồn tại cường đại như vậy, vậy mà ở trước mặt Khương Phục Tiên ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.
"Chắc là thật."
Trần Mục cũng không biết rõ lắm, Khương Phục Tiên không có nói kỹ chuyện đến thăm Thánh Kiếm sơn, tin tức vẫn là truyền ra từ nơi khác.
Trần Hi và Yến Lang Nguyệt đều thán phục, chỉ có Trần Dĩnh ăn thịt, Trần Hãn uống canh, bởi vì hai người bọn họ còn không hiểu cái gì là kinh khủng.
"Lần này trở về, Khương sư tỷ còn chuẩn bị cho đệ rất nhiều điểm tâm, đợi lát nữa ăn sau."
Trong mắt Trần Hi mang theo kích động, tông chủ Lăng Vân tông, cường giả Kiếm Thánh lại tự tay làm điểm tâm, lần trước nàng ta đã nghe nói nhưng mà cũng chưa được ăn, có thể nói là tiếc nuối rất lâu.
"Con ăn no rồi!"
Trần Dĩnh đột nhiên buông đũa xuống.
Khóe miệng nàng ta còn dính hai hạt cơm.
Đường Uyển mỉm cười hỏi: "Dĩnh Dĩnh, sao hôm nay chỉ ăn có hai chén?"
"Con muốn ăn điểm tâm." Trần Dĩnh chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, biểu cảm ngốc nghếch.
Trần Dĩnh nhớ thương hương vị điểm tâm, lần trước ca ca trở về, nàng ta vẫn chưa ăn đủ.
Yến Lang Nguyệt còn thử bắt chước điểm tâm Khương Phục Tiên làm, nhưng chỉ có thể bắt chước ra hình dạng, loại hương vị này căn bản không cách nào bắt chước được.
Đừng nói Trần Dĩnh, bây giờ mọi người cũng muốn nếm thử điểm tâm Khương Phục Tiên làm.
Trần Mục lập tức lấy ra mấy hộp điểm tâm, rất nhanh trở thành món ăn được săn đón trên bàn cơm.
Khương Phục Tiên ngồi ngay ngắn trên mây, nhìn từ bên cạnh, nàng ta cứ như đang ngồi trên mặt trăng vậy, váy tuyết lay động, tóc bạc phiêu phiêu, tựa như tiên tử.
Bữa cơm của Trần gia rất náo nhiệt, đây là lần đầu tiên Khương Phục Tiên nhìn đại gia đình bọn họ tụ tập quây quần ăn cơm, nhìn bọn họ vui vẻ như vậy, nàng ta cũng vui vẻ theo, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Có lẽ hạnh phúc cũng có thể lây lan.
Sau khi ăn tối và bánh ngọt xong, tất cả mọi người đều tụ tập trong đình viện nói chuyện phiếm, ánh sao rực rỡ, ban đêm còn có rất nhiều đom đóm.