Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 208

 

 Lão Toan Nghê có thể canh giữ thánh dược, đương nhiên là có đủ thực lực, đối đầu chính diện là không sáng suốt. 

 "Chúng ta giao dịch thì như thế nào?" 

 "Giao dịch?" 

 Trong mắt Lão Toan Nghê mang theo đề phòng, nó biết nhân loại giả dối, đây có thể là cái bẫy. 

 "Ta cởi bỏ xiềng xích cho ngươi, ngươi nhường thánh dược cho ta, cam đoan không làm thương tổn ta." 

 "Ha ha ha, xiềng xích này ngay cả ta cũng không thể phá bỏ, ngươi xác định có thể chém ra?" 

 "Có thể chém ra được hay không không nói, ngươi có đồng ý với ta hay không?" 

 "Được, ta đồng ý." 

 Lão Toan Nghê cũng muốn được tự do. 

 Có thể không dùng phương thức chiến đấu để giải quyết vấn đề, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, Trần Mục giơ tay lên, hô to: "Tuyết Phách!" 

 “..." 

 Một cơn gió lạnh thổi qua. 

 Trên thảo nguyên rất yên tĩnh. 

 Lão Toan Nghê mở to đôi mắt, Trần Mục có chút xấu hổ, Tuyết Phách không có phản ứng với hắn. 

 "Vẫn là ta tự mình đến." Trần Mục bị ép lấy Thanh Vân Kiếm ra, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng thông minh chạy đến chỗ xa để trốn. 

 Khi hắn xuất ra Thanh Vân Kiếm, Lão Toan Nghê cảm giác sức mạnh của bản thân bị áp chế, nó đề phòng nhìn Trần Mục, thanh kiếm kia không đơn giản, có lẽ thật sự có thể chặt đứt được xiềng xích. 

 Trần Mục vung kiếm chém về phía xiềng xích. 

 Choang! 

 Cánh tay Trần Mục cũng chấn động, nhưng mà xiềng xích không bị đứt, phía trên chỉ có vết kiếm chém xuống. 

 Lão Uyên Nghê khiếp sợ, có thể chém ra được vết xước trên xiềng, thanh kiếm này cực kỳ bá đạo. 

 Vừa rồi Trần Mục chỉ dùng sức mạnh thuần túy của thân thể để thử xem, còn chưa sử dụng toàn bộ lực lượng. 

 "Lần nữa!" 

 Lần này Trần Mục vận dụng toàn bộ lực lượng. 

 Đồng thời thúc dục Kiếm Thể Bá Đạo và Chân Long Huyết Mạch, thân hình của Trần Mục cao lên, Long Văn trên cánh tay phải sống động. 

 Lão Toan Nghê cảm giác được sức mạnh khiến cho trái tim nó rung động, cỗ lực lượng kia cứ như là Chân Long Âu Tử. 

 Nếu là lúc đỉnh phong đương nhiên nó không sợ, nhưng bây giờ xương cốt này đã chịu không nổi sự giày vò, nếu bọn họ thật sự đối đầu với nhau, chỉ sợ là lưỡng bại câu thương. 

 Trần Mục lại vung kiếm, cùng lúc kim sắc kiếm quang hạ xuống, phát ra một tiếng vang! 

 Dây xích màu đen bị chém gãy. 

 Mà đạo kiếm quang kia còn chém rách cả mặt đất, vết kiếm chém xuống kéo dài mấy trăm mét, sâu đến hơn mười mét, uy lực có thể tưởng tượng được. 

 Lão Toan Nghê đã thành công thoát khỏi xiềng xích. 

 Trần Mục tiêu hao một nửa sức mạnh toàn thân. 

 Hắn bộc phát ra kiếm quang rất mạnh, chém trúng xiềng xích rất dễ dàng, nhưng chém trúng Lão Toan Nghê lại rất khó, thật sự giao phong chính diện thì thắng bại khó nói. 

 "Đa tạ tiểu hữu, Bán Thục Thánh Quả này thuộc về ngươi." Lão Toan Nghê thu liễm uy áp, sau đó chân đạp hỏa vân biến mất trên thảo nguyên. 

 "Đáng tiếc, vẫn là Bán Thục Thánh Quả, ta cũng không thể chờ ngươi thêm mấy ngàn năm được." 

 Trần Mục đem thánh quả màu vàng trong suốt kia hái xuống, cho dù là Bán Thục Thánh Quả thì so với linh dược cực phẩm thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vui mừng chạy đến gần, Trần Mục đột nhiên nhíu mày, nhìn đoàn sương đen cách đó không xa, lập tức thu hồi thánh dược. 

 Đoàn sương đen kia trong chớp mắt đi tới thảo nguyên, trong đó có con ngươi đỏ tươi lớn hơn cả đèn lồng, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sau khi nhìn thấy cũng sợ tới mức ôm chặt bắp chân Trần Mục, chúng nhắm mắt run rẩy. 

 Trần Mục khẽ nhíu mày, hắn nắm Thanh Vân Kiếm, trong mắt hiện lên kim quang. 

 Trong sương đen có một con kỳ lân đen thui mạnh hơn Lão Toan Nghê nhiều, thực lực cũng mạnh hơn cả Lâu Nhạc Dương. 

 Bỗng nhiên sương đen tiêu tán đi, một nam tử mặc hắc y từ trong sương mù đi ra, hắn ta chắp hai tay sau lưng, mái tóc đen phiêu dật, dung nhan tà mị, đẹp hơn cả nhiều nữ tử, ngoại trừ đôi mắt màu đỏ kia ra, thoạt nhìn không có gì khác với người bình thường. 

 Yêu thú có thể hóa hình thì ít nhất cũng là Yêu Hoàng cảnh, nam tử áo đen trước mắt đang ở đỉnh phong, so với Lão Toan Nghê kia thì càng khó đối phó hơn. 

 "Trên người của ngươi có mùi hương quen thuộc." Trong mắt nam tử hắc y mang theo kiêng kỵ. 

 Trần Mục kinh ngạc, sau đó nghi hoặc nói: "Ngươi đã gặp sư tỷ của ta?" 

 "Khó trách, hóa ra là sư đệ của Khương Phục Tiên, khó trách ta cảm thấy quen thuộc." 

 "Nếu ngươi biết sư tỷ ta, vậy thì không nên trêu chọc ta." Trần Mục cảnh cáo. 

 Nam tử hắc y đi tới gần, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị: "Ta là Dục Ảnh của Minh Xà tộc, không biết tiểu sư đệ đây xưng hô như thế nào?" 

 Trần Mục không dám buông lỏng cảnh giác, thản nhiên nói: "Lăng Vân tông, Trần Mục!" 

 "Thì ra là Trần sư đệ, ta và sư tỷ ngươi là bằng hữu, không cần căng thẳng." Dục Ảnh cười ha ha, thoạt nhìn tương đối nhiệt tình. 

 Trần Mục vừa mới nhìn thấy sự kiêng kỵ nồng đậm trong mắt Dục Ảnh, hắn ta hẳn là rất sợ Khương Phục Tiên: "Sư tỷ ta từng vào Táng Tiên địa?" 

 "Đương nhiên, năm đó nàng ta thiếu chút nữa đem Táng Tiên địa đánh thủng! Bây giờ nàng ta hẳn là còn khủng khiếp hơn." Bây giờ Dục Ảnh hồi tưởng lại cũng cảm thấy sợ hãi. 

 Trần Mục nghe vậy cũng khiếp sợ. 

 Tiểu bối Kiếm Vương mới có thể tiến vào Táng Tiên địa, vị hôn thê khi còn trẻ cũng mãnh liệt như vậy sao? 


 Dục Ảnh không khỏi thất thần, nhớ năm đó hắn ta bị Khương Phục Tiên đánh không thành hình rắn, lấy ra mấy gốc đại dược mới bảo mệnh, nhỏ giọng nói: "Ta ở Thánh Dược viên tu luyện mấy ngàn năm, lại thôn phệ lượng lớn linh dược, thực lực của chúng ta hẳn là không chênh lệch bao nhiêu." 

 Ngay cả khi đã trở nên mạnh mẽ hơn, hắn ta vẫn sợ hãi. 

 Trần Mục chắp tay mỉm cười nói: "Ta còn có việc, sau này có cơ hội gặp lại." 

 "Trần sư đệ, khoang đã, nơi đó có một gốc thánh dược có thể nói là cực phẩm, ngươi có muốn không?" Dục Ảnh vội vàng mở miệng giữ lại Trần Mục. 

Bình Luận (0)
Comment