Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 215

 “Ta chỉ mong chờ tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, nếu như hắn có thể đến Táng Thiên địa, chạm trán với Lâm Diệu Ngữ và Hổ Khiếu Lâm, ắt hẳn sẽ rất thú vị.” 

 Bàn luận đến Trần Mục. 

 Mọi người đều hưng phấn hơn. 

 “Tiểu sư thúc của Lăng Vân tông chắc chắn sẽ đến, nhưng hắn ta chỉ mới vào cảnh giới Kiếm Vương được mấy năm, muốn thắng Lâm Diệu Ngữ và Hổ Khiếu Lâm, có lẽ không dễ dàng.” 

 “Ngươi lại dám coi thường tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, vậy thì ta phải kể cho ngươi nghe chuyện này...” 

 Mọi người đang nghị luận sôi nổi trên đỉnh núi. 

 Thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn ở dưới chân núi nghỉ ngơi, bọn họ rất khiêm tốn, lão giả tóc trắng dẫn đội nhắc nhở lần nữa: “Không được chọc đến tiểu bối của Lăng Vân tông, cho dù là tiểu bối của các tông khác cũng phải cố gắng nhẫn nhịn.” 

 Hổ Khiếu Lâm trầm giọng nói: “Trưởng lão yên tâm, ta sẽ kiềm chế bọn họ thật tốt.” 

 Lão giả tóc trắng khẽ gật đầu, cấp cao của Thánh Kiếm sơn không còn lại mấy người, lại trải qua thanh tẩy nội bộ nên hiện giờ rất nhiều tông môn đều không dám chọc vào. 

 Khi những tiểu bối này ra khỏi Thánh Kiếm sơn đã bị dặn đi dặn lại ngàn vạn điều, bọn họ không dám làm càn, bây giờ đã có thể cảm nhận được cảm giác của đệ tử Ngũ Tiên giáo. 

 Thời gian mở cửa của Táng Thiên địa không cố định. 

 Các tông môn bên ngoài Đông Hoang sẽ chạy đến trước. 

 Rất nhanh đã có tước điểu hỏa hồng chở các Thiên Kiêu của Phượng các đi đến, đều là những nữ thiên kiêu tuyệt mỹ. 

 Dẫn đầu là nữ tử mặt che lụa mỏng, trên người mặc váy dài màu xanh, tư thái thướt tha, tay mảnh khảnh cầm kiếm, lập tức thu hút ánh mắt của các tiểu bối xung quanh. 

 “Lâm Diệu Ngữ!” 

 Trong mắt đám thiên kiêu đều mang theo vẻ phấn khích. 

 Bọn họ nghe nói Lâm Diệu Ngữ có dung mạo như tiên tử, thế nhưng nàng ta lại mang khăn lụa. 

 Hỏa Mị ở trong đội ngũ thiên kiêu của Phượng các, nàng ta vừa đột phá Tam phẩm Kiếm Vương, trông trước trông sau lại không tìm thấy bóng dáng của Trần Mục. 

 “Thật là nhớ tiểu sư thúc.” 

 Năm đó giới thiệu sư tôn cho Trần Mục làm quen, lúc Hỏa Mị quay về suýt chút nữa là bị đánh chết, bây giờ nàng ta không dám tùy tiện giật dây nữa. 

 Trưa ngày hôm sau. 

 Tiểu bối của Lăng Vân tông đi đến Táng Thiên địa. 

 Tiêu Vân và Triệu Phi Yến đều đột phá đến Kiếm Hoàng, lần này người dẫn đội là Diệp Hoành, đi cùng còn có Liễu Mi Nhi, Tiết Hạo, Đường Vân, bọn họ đều rất mạnh, chỉ là cảnh giới của Thẩm Trạch và Triệu Tư Tư lại khá thấp. 

 Đội ngũ thực lực đặt ở Táng Thiên địa, có thể xếp vào top 5, nhưng đối diện với tiểu bối thiên kiêu của danh tông bọn họ vẫn có áp lực rất lớn. 

 Hỏa Mị không thể tìm thấy Trần Mục, cảm thấy rất không thú vị, mấy năm nay nàng ta nỗ lực tu luyện chính là vì muốn đến Táng Thiên địa xem Trần Mục quét sạch đám thiên kiêu. 

 Hổ Khiếu Lâm của Thánh Kiếm sơn nhìn lên bầu trời, thì thào nói: “Vị tiểu sư thúc đó không có mặt?” 

 Trưởng lão của Thánh Kiếm sơn cau mày lại: “Hắn ta đã đột phá Kiếm Vương ở Thanh Vân bí cảnh, với thiên phú của hắn không thể nào không đạt đến Tam phẩm Kiếm Vương được, chỉ có khả năng là đã đột phá đến cảnh giới Kiếm Hoàng, nếu không thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua Táng Thiên địa!” 

 Các tiểu bối xung quanh mở to mắt, thời gian năm năm từ Kiếm Vương đột phá lên Kiếm Hoàng? 

 “Bên trong Táng Thiên địa lại có tạo hóa mà rất nhiều Kiếm Hoàng hay thậm chí là Kiếm Thánh cũng đều phải ngưỡng mộ.” 

 Trưởng lão tóc trắng cười nói: “Khiếu Lâm à, đây là cơ hội của các con.” 

 Vẻ mặt Hổ Khiếu Lâm cung kính đáp: “Xin trưởng lão yên tâm, chúng con sẽ cố gắng giành được tạo hóa.” 

 Các tiểu bối xung quanh cũng gật đầu theo. 

 Lý Thanh Lưu dẫn theo tiểu bối Lăng Vân tông, đáp xuống trên đỉnh núi cách rất gần Táng Thiên địa. 

 Diệp Hoành chú ý đến các thiên kiêu xung quanh, bỗng nhiên áp lực gia tăng, không nhịn được chửi thầm: “Lâm Diệu Ngữ, Hổ Khiếu Lâm, Chu Phá Hiểu, Đường Côn Luận, thế này ai mà chịu nổi chứ?” 

 Liễu Mi Nhi không khỏi trợn mắt với Diệp Hoành, liếc mắt chế giễu nói: “Lúc đến còn khoác lác sẽ bao bọc cho bọn ta, vừa đến đã thấy sợ, đúng là chỉ có ngươi thôi, sư huynh Tiêu Vân của ta sẽ không để bọn họ vào mắt.” 

 Liễu Mi Nhi nhìn sang Thẩm Trạch, tốt bụng nhắc nhở nói: “Thẩm sư đệ, tên Diệp Hoành này không dựa được, vào bí cảnh đệ tốt nhất là cứ đi theo ta.” 

 Diệp Hoành nghe vậy thì cả mặt đen lại. 

 Đường Vân lại cười nói trêu chọc: “So về vững vàng thì ngươi cứ đi theo ta, ta vững chắc.” 

 Liễu Mi Nhi chế nhạo: “Ngươi vững vàng nhất, luyện loại kiếm đáng sợ nhất, chịu đòn đánh độc nhất.” 

 “...” 

 Triệu Tư Tư không nói chuyện. 

 Thẩm Trạch không biết đáp lại thế nào. 

 Đường Vân bực dọc nói: “Liễu sư muội, Tiết sư đệ cũng có thể thắng muội, dựa vào muội mà vững được sao?” 

 Tiết Hạo vốn đang xem kịch, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, năm đó hắn ta may mắn thắng được Liễu Mi Nhi, hại nàng ta chịu phạt Diện Bích, bây giờ nhắc lại chuyện cũ, Liễu Mi Nhi, Liễu Mi Nhi nghiến răng: “Tiết Hạo, đợi lần này quay về, chúng ta thảo luận thật kỹ.” 

 “Liễu sư tỷ, đệ biết sai rồi, đều tại năm đó đệ không hiểu chuyện...” 

 “Hầy!” 

 Lý Thanh Lưu không khỏi thở dài. 

 Những tiểu bối thiên kiêu này đều không có sự gắn kết, nếu như Tiêu Vân và Triệu Phi Yến ở đây chắc chắn sẽ không như vậy, còn chưa vào đến bí cảnh thì đã chuẩn bị tan đàn. 

 Trong những tiểu bối thiên kiêu này không có người trụ cột, Thẩm Trạch có tiềm chất, bây giờ còn không nói ra lời. 

 Táng Thiên địa, Phượng Huyết trì. 

 Tiếng phượng kêu lảnh lót vang tận mây xanh. 

 Phượng Huyết trì rõ ràng đã trở nên trong hơn rất nhiều. 

 Trần Mục đứng dậy, bây giờ hắn rất cao, cao đến một mét bảy, da thịt toàn thân đều hiện lên sáng chói, đôi mắt trong veo sáng ngời, thần thái như ngọc, vô cùng tuấn tú, vẻ đẹp khó có thể diễn tả bằng lời.

Bình Luận (0)
Comment