“Kim huynh nói đùa, ta sợ ngay cả một chiêu của huynh cũng không tiếp được, vẫn nên đừng tự rước lấy nhục.” Hổ Khiếu Lâm cười nói, hắn không muốn chọc vào rắc rối.
Các thiên kiêu xung quanh cau mày, sức mạnh tổng thể của tiểu bối Thánh Kiếm sơn rất mạnh, trước kia bọn họ rất ngông cuồng, lần này lại khiêm tốn lạ thường.
Kim Kỳ Lân cười lạnh lắc đầu, sự khinh thường trong mắt lộ rõ, tư thế cao ngạo nói: “Không ngờ thiên kiêu của Hoang Châu đều là đám chuột nhắt nhát gan.”
Hổ Khiếu Lâm và Đường Côn Luân không đáp lại, ngoại trừ thiên kiêu của Phượng các, thiên kiêu của thế lực mạnh nhất ở Hoang Châu đều đã bị chặn ở Hoang Nguyên.
Thiên kiêu Hoang Châu khiến Kim Kỳ Lân rất thất vọng, không thể đánh được, hắn nhìn sang thiên kiêu của Lăng Vân tông, Liễu Mi Nhi cảm thấy có mùi nguy hiểm.
“Đuổi bọn họ ra khỏi Táng Tiên địa.”
Kim Kỳ Lân hờ hững nói.
Chu Đông và Lâm Ký ra tay cùng lúc, đồng thời đám người Diệp Hoành cũng rút kiếm ra, kiếm quang rực rỡ xuất hiện, xung quanh không có thiên kiêu Hoang Châu ra tay trợ giúp.
Ngũ Tiên giáo và Thánh Kiếm tiên đều đứng nhìn.
Doãn Hưu sợ hãi nói: “Bọn họ chọc vào tiểu bối của Lăng Vân tông, không sợ chết sao?”
Cho dù thực lực của đám Diệp Hoành không mạnh, tiểu bối của Thánh Kiếm sơn cũng không dám gây hấn với tiểu bối của Lăng Vân tông.
Hai vị Kiếm Vương đỉnh phong của Hồng Châu dễ dàng áp chế sáu vị thiên kiêu Kiếm Vương của Lăng Vân tông.
“Rút.”
Diệp Hoành bất lực ra lệnh.
Đám người Thẩm Trạch đều hiểu rõ, nếu như không đi chắc chắn sẽ bị thiên kiêu của Hồng Châu làm nhục.
Bọn họ chỉ đành rời khỏi Táng Tiên địa, Lâm Ký lao về phía Liễu Mi Nhi, Kim Kỳ Lân đã đặc biệt dặn dò hắn phải “chăm sóc” Liễu Mi Nhi thật tốt.
Lâm Ký nhấc cánh tay lên, lưỡi kiếm trong tay tràn ngập kiếm quang nganh ngạnh, kiếm kỹ mà hắn ta muốn thi triển cho dù là Kiếm Hoàng cũng đều phải kiêng sợ.
Liễu Mi Nhi nhận thức được mối nguy hiểm.
Thẩm Trạch lại xông đến, cầm Ngư Uyên trong tay, muốn chịu tuyệt tự giúp Liễu Mi Nhi.
Liễu Mi Nhi vội vàng quay đầu lại, nàng ta không muốn Thẩm Trạch tuyệt tự, hắn vừa bước chân vào Tam phẩm Kiếm Vương, kiếm kỹ cường ngạnh như vậy chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi.
Khóe miệng của Lâm Ký mang vẻ giễu cợt.
Vốn còn lo lắng Liễu Mi Nhi sẽ chạy mất.
Ầm ầm.
Tiếng sấm vang lên.
Kiếm quang màu vàng xuyên qua không trung.
“Cẩn thận!”
Kim Kỳ Lân hét to.
Hắn thậm chí còn không kịp ra tay.
Thiên kiêu xung quanh đều trợn to mắt.
Lâm Ký nhìn cánh tay của mình bay lên, trong mắt hắn mang theo vẻ nghi hoặc, thậm chí còn không có cảm giác đau muốn khóc, sau một lúc dừng lại, vẻ mặt của hắn dần trở nên hung tợn, hai mắt cũng sắp lòi ra ngoài.
Thiên kiêu của Hồng Châu lạnh cả lưng.
Bọn họ nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy là ai xuất kiếm, Trần Mục đứng cách đó mười dặm, hắn nhìn chăm chú vào Hoang Nguyên của Táng Tiên địa.
Trần Mục vốn muốn tìm cơ hội khiêm tốn rời khỏi đó, nhưng thiên kiêu của Hồng Châu lại dám động thủ với tiểu bối của Lăng Vân tông, hắn bị ép đành phải ra tay.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Cách xa mười dặm, chính xác chặt đứt cánh tay, cho dù là cường giả Kiếm Hoàng cũng khó mà làm được.
Tru Thần Kiếm Kỹ, kiếm đầu tiên, Kinh Thần.
Hổ Khiếu Lâm có loại cảm giác hoảng sợ.
Doãn Hưu nhắc nhở lần nữa: “Trưởng lão đã nói rồi, không thể chọc vào tiểu bối của Lăng Vân tông.”
“...”
Đám thiên kiêu xung quanh đều hai mặt nhìn nhau.
Liễu Mi Nhi nhìn thanh kiếm Vô Song đang treo trước mặt mình, hưng phấn nói: “Đó là kiếm của tiểu sư thúc!”
Các thiên kiêu gần đó đều trông trái nhìn phải, bọn họ đang tìm kiếm bóng dáng của Trần Mục.
Chỉ thấy có tia kim quang ở chân trời, càng lúc càng gần, giống như là phượng hoàng màu vàng, trong nháy mắt Trần Mục đã xuất hiện ở trước mặt.
Trần Mục đã thay đổi rất nhiều, nhưng bất cứ ai từng gặp hắn thì đều có thể nhận ra.
Lâm Ký ôm lấy cánh tay bị gãy, lồng ngực lại chịu một đòn nặng nữa, bay ra khỏi bí cảnh như một con diều đứt dây.
Bên ngoài bí cảnh, Lâm Ký trở thành thiên kiêu ra ngoài đầu tiên, các cường giả danh tông đều chấn kinh, người đầu tiên rời khỏi vậy mà lại là thiên kiêu của Hồng Châu.
Cánh tay của Lâm Ký đã bị gãy.
Mới vào đó đã bao lâu đâu chứ?
“Cái gì!”
Trên chiến tàu màu đồng cổ.
Hai mắt của lão giả tóc trắng nửa đầu trợn tròn.
Sơn mạch Táng Tiên.
Cường giả các tông nghẹn họng nhìn trân trối.
Lâm Ký là thiên kiêu Kiếm Vương đỉnh phong, dõi mắt khắp Hoang Châu chắc chắn có thực lực được xếp vào top 3, vậy mà hắn ta lại bị bay ra khỏi Táng Tiên địa.
Trên chiến thuyền màu đồng cổ, có vị cường giả trung nhiên của Hồng Châu lao đến, trong mắt ông ta lộ vẻ tức giận, tay phải của Lâm Ký bị chặt đứt ngang vai, lồng ngực sụt vào, hai mắt trợn trắng, đã chìm vào hôn mê.
Dáng vẻ của cường giả các tông khác nhau, Hồng Minh dẫn theo thiên kiêu của Hồng Châu đến Táng Tiên địa để gây hấn, bọn họ còn đang lo lắng tiểu bối nhà mình sẽ gặp rắc rối, không ngờ người đầu tiên xảy ra chuyện lại là thiên kiêu của Hồng Châu.
“Ai có bản lĩnh này?”
Lý Thanh Lưu có dự cảm chẳng lành, ngay cả Kiếm Vương đỉnh phong như Lâm Ký cũng gặp chuyện, không biết đám Diệp Hoành bọn họ có gặp nguy hiểm gì không.
Thanh Vân đại hội của mấy năm trước đã khiến ông ta phập phồng lo sợ, hiện giờ Táng Tiên địa xảy ra tình huống tương tự, Lý Thanh Lưu quyết định sau này sẽ không nhận loại chuyện như thế này nữa.
Mọi người đều lo lắng tiểu bối nhà mình sẽ gặp chuyện.
Những năm trước trong Táng Tiên địa đều là thiên kiêu của Hoang Châu, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, có xung đột cũng sẽ không ra tay giết chết, lần này đối đầu với thiên kiêu của Hồng Châu, đoán chừng va chạm bên trong rất kịch liệt.