Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 238

 

 Huyền Băng trên người Khương Phục Tiên bị hòa tan, sau lưng lộ ra một mảng tuyết trắng lớn, Trần Mục lại không có bất kỳ thương tích nào, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng. 

 Trong lòng rất nghẹn khuất. 

 Muốn nhanh chóng có được sức mạnh. 

 "Sư tỷ." 

 "Ta không sao." 

 Ngay cả Kiếm Tiên cũng bị kích sát. 

 Khương Phục Tiên lập tức đứng dậy. 

 Nàng ta chịu đựng nỗi đau rồi mặc áo choàng trắng. 

 Băng Hồn và u ám tiên kiếm không còn giao chiến nữa. 

 Băng Hồn và Tuyết Phách trở lại bên cạnh Khương Phục Tiên, u ám tiên kiếm lơ lửng trên cao. 

 Trong mắt Trần Mục và Khương Phục Tiên mang theo đề phòng, thanh bản mệnh kiếm màu xanh biếc kia còn chưa hoàn toàn sụp đổ, bọn họ có thể còn có nguy hiểm. 

 Thanh bản mệnh kiếm kia ở bên bờ sụp đổ, thời gian còn lại cho cường giả phía sau Tiên Môn càng ngày càng ít, bọn họ phải lựa chọn. 

 "Chết tiệt." 

 Bóng đen bước vào thế gian. 

 Hắn là chủ nhân của thanh u ám tiên kiếm kia. 

 Hắc y Kiếm Tiên nháy mắt đã giết tới. 

 Khương Phục Tiên không có cơ hội nghỉ ngơi, trên tay nàng ta cầm Băng Hồn, thanh tiên kiếm này càng linh hoạt hơn. 

 Tuyết Phách ở lại bên cạnh Trần Mục bảo vệ hắn, Khương Phục Tiên lần này không dám rời khỏi bên cạnh Trần Mục, trong đôi mắt đẹp mang theo sát ý. 

 Vừa rồi thật sự đã dọa Khương Phục Tiên, lần đầu tiên hiểu được cái gì là tuyệt vọng, niềm vui sướng khi nhìn thấy Trần Mục không sao hết nàng ta sẽ không bao giờ quên. 

 Trần Mục chỉ có thể nhìn Khương Phục Tiên vung kiếm, trong phút chốc, Băng Hồn và u ám tiên kiếm đã va chạm mười mấy lần, mỗi lần cánh tay Khương Phục Tiên đều run rẩy, sức mạnh không phải là thế mạnh của nàng ta. 

 Hắc y Kiếm Tiên phóng thích ra kiếm vực cường đại, cả bầu trời đều bị bóng tối bao phủ. 

 Dưới chân Khương Phục Tiên có một mảng lớn tuyết quang bốc lên, lần này chỉ có khu vực ngàn mét là tràn ngập trong gió tuyết, kiếm vực va chạm, trong thiên địa chỉ còn lại đen và trắng. 

 "Cho dù ngươi có mạnh hơn nữa thì cũng là phàm nhân." Hắc y Kiếm Tiên lạnh lùng nói. 

 Thời gian còn lại cho hắn ta ngày càng ít đi. 

 "Nhân gian là lãnh địa của ta." 

 "Đóng băng vạn tượng." 

 Máy tóc bạc của Khương Phục Tiên nhảy múa. 


 Nàng ta không ngần ngại sử dụng các loại cấm kỵ. 

 Trần Mục nhìn thấy năng lượng trong cơ thể Khương Phục Tiên giảm xuống nhanh chóng, hắn cảm giác được các loại hạt năng lượng xung quanh đều yên lặng, các loại quy tắc cũng mất hết hiệu lực, ngay cả thời gian cứ như bị dừng lại. 

 Khương Phục Tiên vung kiếm chém về phía hắc y Kiếm Tiên, tốc độ của nàng ta rất nhanh, trong nháy mắt đã tới nơi. 

 Hắc y Kiếm Tiên muốn vung kiếm, lại phát hiện thời gian và không gian xung quanh đều bị đóng băng, hắn ta ngay cả cơ hội muốn chạy trốn cũng không có. 

 Băng Hồn xẹt qua lồng ngực của hắc y Kiếm Tiên, nhưng không có máu chảy ra, thân thể hắn bị băng tuyết đóng băng, trong đó có năng lượng màu vàng bắt đầu khởi động. 

 Băng Hồn lại chém thêm một kiếm, một kiếm này đánh về phía đầu của hắc y Kiếm Tiên, nhưng lúc này quy tắc bị phong ấn xung quanh lần nữa xuất hiện. 

 Hắc y Kiếm Tiên thuấn di đào thoát. 

 Nhìn bản mệnh kiếm không ngừng sụp đổ sắp biến mất, hắc y Kiếm Tiên biết không giết chết được bọn họ, trong nháy mắt biến mất ở sơn mạch Táng Tiên, nhưng hàn ý trong mắt Khương Phục Tiên không biến mất. 

 Nhân gian muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nào có chuyện đơn giản như vậy. 

 Khương Phục Tiên điều chỉnh hô hấp, bàn tay nhỏ nhắn nắm Băng Hồn, nàng ta lần nữa huy động Băng Hồn hướng lên bầu trời, tuyết sắc kiếm quang biến mất ở hư không. 

 Hắc y Kiếm Tiên xông về phía Tiên Môn, kiếm quang của Khương Phục Tiên cũng nhắm ngay vào Tiên Môn. 

 Trong nháy mắt hắc y Kiếm Tiên xuất hiện ở Tiên Môn, tuyết sắc kiếm quang rời khỏi hư không. 

 Rầm lên một tiếng! 

 Bản mệnh kiếm đã nổ tung. 


 Tuyết sắc kiếm quang xuyên qua hắc y Kiếm Tiên, chỉ thấy hắc y Kiếm Tiên rơi xuống, sau đó thân thể của hắn ta nở rộ quang huy rực rỡ ở giữa không trung. 

 Phía sau Tiên Môn lặng ngắt như tờ. 

 Trận này bọn họ tổn thất hai vị Kiếm Tiên, cho dù là ở thế giới phía sau Tiên Môn, đó cũng là tổn thất cực kỳ nặng nề. 

 Trong mắt Trần Mục mang theo hưng phấn, nhìn Tiên Môn đang khép lại, bọn họ thắng rồi. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Đột nhiên kim sắc tiên kiếm chôn trong băng tuyết lao ra, bạch y Kiếm Tiên đã chết, nhưng kiếm của hắn ta vẫn còn ý thức. 

 Kim sắc tiên kiếm đâm thẳng vào Khương Phục Tiên. 

 Trải qua trận ác chiến, sử dụng phương thức cấm kỵ, bây giờ Khương Phục Tiên rất suy yếu, cho dù nhận ra được nguy hiểm, cũng không thể tránh né được. 

 "Sư tỷ!" 

 Trần Mục hô lớn. 

 Hắn nhìn tiên kiếm đâm trúng Khương Phục Tiên. 

 Kim sắc tiên kiếm xuyên qua thắt lưng của Khương Phục Tiên từ chính diện, nàng ta nắm chặt thân kiếm kim sắc tiên kiếm, băng tuyết nháy mắt bao phủ cả thanh kiếm. 

 Nàng ta lại lần nữa tiêu hao lượng lớn năng lượng để phong ấn thanh tiên kiếm này, nếu không sẽ vẫn còn xuất hiện thương tổn thứ hai. 

 "Mau giúp sư tỷ lấy ra." 

 Trên trán Khương Phục Tiên đổ mồ hôi, cố nén nước mắt, cố gắng mỉm cười. 

 "Sư tỷ, tỷ nhịn một chút." 

 Trong mắt Trần Mục mang theo đau đớn, hắn cầm kim sắc tiên kiếm, chậm rãi lấy ra, cuối cùng Khương Phục Tiên che thắt lưng, băng tuyết bao trùm miệng vết thương. 

 Trần Mục ném kim sắc tiên kiếm bị phong ấn đi, hung hăng giẫm hai cước, đáng tiếc tiên kiếm kiên cố không thể phá hủy, khó có thể phá hỏng. 

 Khương Phục Tiên bỗng nhiên mất đi thăng bằng, nháy mắt ngã xuống, Trần Mục ôm nàng ta vào trong ngực: "Sư tỷ, tỷ đừng dọa đệ." 

 Trần Mục lập tức vận chuyển Niết Bàn Hô Hấp pháp, quanh thân bao phủ niết bàn hỏa quang, hắn đang dùng toàn lực vận chuyển năng lượng sinh mệnh cho Khương Phục Tiên. 

 "Sư tỷ... Muốn ngủ một chút." 

 Khương Phục Tiên nhắm mắt lại trong lòng Trần Mục. 


 "Tứ trưởng lão chỉ để cho chúng ta đi quan sát, muốn đi thì ngươi đi, ta không đi." 

 "..." 

 Cả hai vị lão bối Kiếm Thánh run rẩy, nào còn dám đi lên bổ thêm một kiếm, bọn họ quyết định trở về trước, đem tin tức nơi này nói cho Cung Uy Nhuy. 

 Chiến thuyền cũng không có rời quá xa, với tốc độ của bọn họ rất nhanh sẽ đuổi kịp được.

Bình Luận (0)
Comment