Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 241

 

 Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng đuổi theo vào sâu trong Nam Hoang, nhưng bọn họ cũng không cảm nhận được hơi thở của Khương Phục Tiên và Trần Mục, cảm giác có chút không đúng. 

 "Chẳng lẽ bọn họ không chạy trốn đến Lăng Vân tông?" 

 "Nếu bọn họ trốn đi, muốn tìm được bọn họ chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy." 

 Cung Uy Nhuy đề nghị: "Không bằng đến Bắc Hoang bắt cóc người Trần gia làm lợi thế." 

 "Chủ ý hay." 

 Trên mặt Hàn Đằng mang theo nụ cười. 

 Hồng Minh đã sớm phái nhãn tuyến đi Bắc Hoang điều tra, bởi vì có cường giả Lăng Vân tông thủ hộ, bọn họ không cách nào động thủ được, Hồng Minh không dám phái cường giả đi Bắc Hoang bởi vì có Khương Phục Tiên. 

 Bây giờ Khương Phục Tiên bị thương, Hoang Châu đối với bọn họ mà nói chính là ao cá, không chút cố kỵ, muốn đi đâu thì đến đó. 

 Năm ngày sau. 

 Đó là lúc giữa trưa, mặt trời đang chiếu sáng. 

 Ở vùng đất giáp ranh giữa Bắc và Nam Hoang. 

 Trần Mục đột nhiên mở mắt ra, hắn nghe thấy hệ thống nhắc nhở có nhiệm vụ mới. 

 【Đánh dấu: Hoang Thần điện】 

 【Phần thưởng: Hoang Thần giáp】 

 Sau khi Trần Mục xác minh nhiều lần rồi phát hiện, nếu dừng ở một chỗ trong khoảng thời gian dài thì nhiệm vụ đánh dấu sẽ cập nhật rất chậm, nhưng chỉ cần di chuyển thì tần suất cập nhật nhiệm vụ sẽ rất nhanh, hơn nữa địa điểm đánh dấu cách hắn cũng tương đối gần. 

 Trần Mục chưa từng nghe nói đến Hoang Thần điện, hắn cúi đầu nhìn Khương Phục Tiên đang nghỉ ngơi, không quấy rầy nàng ta 

 Trần Mục dùng thần niệm truyền âm nói: "Bạch tỷ, tỷ có biết Hoang Thần điện không?" 

 Vẻ mặt Bạch Thanh Hoan nghi hoặc, hỏi cái này cũng cần truyền âm? Nàng ta chú ý tới Khương Phục Tiên đang nằm trên gối Trần Mục nghỉ ngơi, không khỏi có chút hâm mộ. 

 "Hoang Thần điện là đạo thần điện do Hoang Châu truyền kỳ thành lập, từng thống trị toàn bộ Hoang Châu, nhưng mà đạo thần điện có huy hoàng đến đâu cũng có ngày phải kết thúc, Hoang Thần điện đã biến mất ở Hoang Châu." 

 Bạch Thanh Hoan cũng dùng linh lực truyền âm lại. 

 "Vậy ngươi có biết vị trí của Hoang Thần điện không?" 

 "Nghe đồn Hoang Thần điện ở trung tâm Hoang Châu, năm đó ta có tìm thử nhưng không có kết quả." 

 Xem ra muốn tìm được Hoang Thần điện cũng không phải chuyện dễ dàng, bây giờ hắn không có thời gian để trì hoãn ở nơi này. 

 Trần Mục nhìn vị hôn thê. 

 Khương Phục Tiên mỉm cười. 


 Cho dù không làm gì cả, chỉ nhìn nàng ta như vậy, Trần Mục cũng cảm thấy vui vẻ. 

 Khương Phục Tiên bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn Trần Mục đang cười ngây ngô, khẽ nhướng mày: "Làm sao vậy?" 

 Trần Mục mỉm cười sáng lạn: "Sư tỷ, không có gì, tỷ tiếp tục nghỉ ngơi đi." 

 Khương Phục Tiên ngồi dậy, mặc áo bào trắng, vạt áo ở bụng bị nhuộm đỏ, nàng ta khẽ cười nói: "Sư tỷ thay quần áo, đệ còn muốn xem sao?" 

 "Có cái gì đẹp." Trần Mục bĩu môi, tự giác xoay người lại, hắn có Pháp Nhãn Kim Đồng, cũng không dùng để nhìn trộm. 

 Khương Phục Tiên thay váy tuyết mới tinh, bàn tay ngọc khẽ vuốt tóc bạc, tư thái ưu nhã, tóc bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, Trần Mục xoay người nhìn vị hôn thê, có chút thất thần, có cần phải đẹp như vậy không. 

 Trần Mục hỏi: "Sư tỷ, tỷ có biết Hoang Thần điện ở đâu không?" 

 "Hoang Thần điện ở gần đây, Hoang Thần điện và Táng Tiên địa đều là bí cảnh, nhưng Táng Tiên địa sẽ thường xuyên mở ra, Hoang Thần điện lại chỉ có thể thông qua xé rách không gian mới vào được." Khương Phục Tiên mỉm cười trả lời. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Cường giả phàm trần có thể xé rách không gian chỉ đếm trên đầu ngón tay, Khương Phục Tiên chính là người mạnh nhất trong đó, kiếm quang của nàng ta trong nháy mắt xuất hiện ở phương xa. 

 "Tiểu sư đệ, tại sao đệ lại hỏi loại vấn đề, bí cảnh viễn cổ này?" 

 "Sư tỷ, đệ muốn trở nên mạnh mẽ." 

 Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trần Mục, Khương Phục Tiên rất hài lòng, mỉm cười gật đầu. 


 "Bây giờ sư tỷ bị thương, rất khó mở ra thông đạo thông qua Hoang Thần điện." 

 Khương Phục Tiên lần này bị thương rất nặng, bây giờ chỉ là ngăn ngừa thương tích, muốn khôi phục lại sẽ cực kỳ khó khăn. 

 "Sư tỷ, tỷ cứ nghỉ ngơi cho tốt trước." 

 "Sư tỷ sau này sẽ mang đệ đến." 

 Băng Hồn và Tuyết Phách trở lại trong ống tay áo của Khương Phục Tiên, Bạch Thanh Hoan cười hỏi: "Tiên tử, có thể để cho ta nghỉ ngơi một lát không?" 

 Khương Phục Tiên khẽ gật đầu. 

 Bạch Thanh Hoan đi tới sau lưng con Băng Điểu. 

 "Sư tỷ, chúng ta vẫn tiếp tục đến Bắc Hoang, hay là về Lăng Vân tông trước?" 

 "Đi Bắc Hoang." 

 "Đúng lúc đệ có thể về nhà xem một chút." 

 Khương Phục Tiên mang theo ý cười, nàng ta lại ngồi xếp bằng, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên đầu gối. 

 Trần Mục cũng mỉm cười nhắm mắt lại, hai người bọn họ rất ăn ý sử dụng Hô Hấp pháp, tốc độ khôi phục như vậy có thể tăng lên rất nhiều lần. 

 Bạch Thanh Hoan chỉ có thể hâm mộ nhìn bọn họ, nàng ta đột nhiên lắc đầu khẽ thở dài, nghĩ thầm vì sao mình lại đi theo bọn họ. 

 Bắc Hoang, Hắc Thạch thành. 

 Những ngôi nhà nửa mặt tiền bên ngoài thành phố này. 

 Hắc Thạch thành phồn hoa sánh ngang với Yến Vương đô. 

 Trần gia trở thành đại gia tộc ở tục thế Bắc Hoang, mặc dù không có nội tình như rất nhiều gia tộc cổ xưa, nhưng có vị Tuyệt Thế thiên kiêu Trần Mục này, các đại gia tộc cũng đồng ý muốn có giao hảo với Trần gia. 

 Mấy năm gần đây Trần gia xuất hiện nhiều vị Kiếm Hậu, đặt ở Yến Vương đô đúng thật là xem như đại gia tộc. 

 Trong khu rừng bên ngoài Hắc Thạch thành. 

 Có thiếu nữ xinh đẹp tóc ngang vai đạp kiếm gỗ xuyên qua rừng, phía sau là cậu bé như ánh mặt trời cưỡi mãnh hổ, bọn họ chơi đùa trong rừng cây. 

 "Tỷ tỷ." 

 Trần Dĩnh xoay người, nàng ta hướng về phía ngọn núi rất cao phía trước, ngự kiếm mà lên, Trần Hãn ôm chặt cổ Đại Tráng, hình thể cường tráng nháy mắt nhảy lên hơn mười mét, thoáng chốc đã đến trên đỉnh núi. 

 Trần Dĩnh và Trần Hãn đứng trên đỉnh núi. 

 Toàn bộ Hắc Thạch thành đều ở trước mắt bọn họ. 

 Trần Hãn chưa tới bảy tuổi, chiều cao lại cao hơn tỷ tỷ Trần Dĩnh nửa cái đầu, dáng người Trần Dĩnh nhỏ nhắn đáng yêu, thời gian năm năm cũng chỉ cao hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment