Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 245

 

 Trần Mục nhìn sườn mặt của Khương Phục Tiên, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại có cảm giác xa xôi không thể chạm vào được, hắn rất muốn nhanh chóng có được sức mạnh. 

 Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng tới gần Hắc Thạch thành, bỗng có đạo tuyết quang phá không mà đến. 

 "Cẩn thận!" 

 Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng cùng lúc tránh đi. 

 Mái tóc của Cung Uy Nhuy cũng bị cắt đứt mấy sợi. 

 Bọn họ nhìn thấy Khương Phục Tiên đang đến trước mặt, còn có Trần Mục và lượng lớn cường giả của Lăng Vân tông, trận này ngược lại trấn trụ Cung Uy Nhuy. 

 Khóe miệng Hàn Đằng giễu cợt nói: "Không cần phải lo lắng, nếu nàng ta vẫn không ở trạng thái đỉnh phong, một kiếm kia chúng ta khẳng định không tránh thoát được." 

 "Đúng vậy." 

 Cung Uy Nhuy khôi phục lại tinh thần, nàng ta cẩn thận quan sát Khương Phục Tiên, quả thật không đáng sợ như vậy. 

 "Tiểu sư đệ, cho đệ mượn Băng Hồn vậy." 

 Băng Hồn xuất hiện trước mặt Trần Mục. 

 Toàn bộ cường giả Lăng Vân tông dừng lại hết. 

 Khương Phục Tiên vừa nói xong, nàng ta đã nhanh chóng nắm Tuyết Phách lao ra ngoài, tựa như ngân mang, trong chớp mắt đã vọt tới bên cạnh Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng, kim quang chói mắt và thanh quang đồng thời nở rộ. 

 Ba đạo kiếm quang cực kỳ khủng bố. 

 Cho dù là Khương Phục Tiên đang bị trọng thương, cũng bộc phát ra lực lượng cường đại, Cung Uy Nhuy suýt chút nữa bị Tuyết Phách giết chết, Vẻ mặt của Hàn Đằng ngưng trọng: "Nàng ta bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, chống đỡ là có thể thắng." 

 Hàn Đằng cảm thấy đây là cơ hội. 

 Kiếm quang rực rỡ hình thành phong bạo, khu vực kia đừng nói là cường giả Lăng Vân tông, cho dù có là Trần Mục cũng không có cách nào đặt chân đến được. 

 Bọn họ gặp khó khăn trong việc hỗ trợ. 

 Trần Mục nắm chặt Băng Hồn. 

 Đây là lần đầu tiên hắn nắm tiên kiếm. 

 Cảm giác đó khiến cho linh hồn của hắn run rẩy. 

 Thanh tiên kiếm này bản thân đã rất mạnh, nhưng năng lượng bên trong không còn bao nhiêu, Khương Phục Tiên dùng Băng Hồn và Tuyết Phách chiến đấu với hai vị Chân Tiên. 

 Năng lượng của hai thanh kiếm tiêu hao gần như là hết sạch. 


 Trần Mục nắm chặt Băng Hồn, hắn sử dụng Hạo Thiên Kiếm Ý, chín thanh đoạn kiếm và Thanh Vân kiếm bay lên trời, kiếm trong tay cường giả xung quanh cũng cộng hưởng. 

 Cường giả Lăng Vân tông nhận ra được điều gì, trực tiếp buông tay ra, bọn họ đem toàn bộ năng lượng của mình tập trung lại trên người Trần Mục không hề giữ lại. 

 So với Kiếm Long trong trận chung kết tông môn, lần này năng lượng của Hạo Nhiên Kiếm Ý yếu hơn rất nhiều, nhưng Trần Mục có thể nắm giữ một cách hoàn hảo. 

 Hơn nữa còn có tiên kiếm tăng cường. 

 Sử dụng Kinh Thần nên có hiệu quả. 

 Trần Mục chậm rãi mở bàn tay ra, Băng Hồn nhắm ngay vào chiến trường, hắn nhắm mắt lại, dùng niệm lực bao phủ chiến trường phía xa, nín thở, lựa chọn mục tiêu ở giữa Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng. 

 Hắn nhắm vào Hàn Đằng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhắm kiếm phong vào Cung Uy Nhuy. 

 Cung Uy Nhuy thực lực yếu hơn, càng có cơ hội, nếu không hắn khẳng định sẽ ưu tiên lựa chọn Hàn Đằng. 

 Trần Mục bỗng nhiên mở mắt ra. 

 Trong đôi mắt màu vàng mang theo sát ý, Băng Hồn trước người chớp mắt phá không mà đi, khi tiếng sấm vang lên, Băng Hồn đã lao vào trong chiến trường. 

 Băng Hồn trong nháy mắt xuyên qua lồng ngực của Cung Uy Nhuy, thân thể nàng ta dần dần bị gió tuyết bao phủ, cánh tay vung kiếm cũng bắt đầu cứng ngắc. 

 "Thật nhanh!" 


 Cung Uy Nhuy khó có thể tin được. 

 Trần Mục dùng năng lượng do Hạo Nhiên Kiếm Ý ngưng tụ lại, dùng tiên kiếm phóng thích Kinh Thần, uy lực tăng lên gấp bội, có lẽ thật sự có thể diệt thần. 

 Đôi mắt của Khương Phục Tiên mang theo hàn ý, nàng ta nhìn thấy động tác của Cung Uy Nhuy chậm đi, Tuyết Phách nâng lên, tuyết quang chém qua thân thể Cung Uy Nhuy. 

 Thân thể của Cung Uy Nhuy bị đông lạnh thành băng cứng, cuối cùng bị Khương Phục Tiên một cước đá trúng đầu, đầu và thân thể trực tiếp tách ra, thân thể như băng vụn tiêu tán. 

 Lâm Hình và các cường giả Lăng Vân tông cũng nhìn đến nghẹn họng, bọn họ đều cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ một kiếm này năng lượng trong cơ thể bọn họ đều bị rút sạch, Trần Mục cũng dựa vào sự giúp đỡ của bọn họ mới có thể bộc phát ra uy lực cường đại như vậy. 

 Nếu như là ở Lăng Vân tông, Trần Mục có Hạo Nhiên Kiếm Ý thì không sợ cường giả Kiếm Thánh nào cả, nhưng ở nơi này một kiếm kia chính là tất cả những gì Trần Mục có thể làm. 

 Tiếp theo phải dựa vào Khương Phục Tiên. 

 Vẻ mặt của Trần Mục mệt mỏi nhìn chiến trường. 

 Không có Cung Uy Nhuy, Hàn Đằng chỉ có thể bị ép về phòng thủ, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, thì ở trước mặt Khương Phục Tiên đang bị trọng thương cũng cực kỳ chật vật. 

 Tuyết Phách khiến cho kiếm của Hàn Đằng có nhiều vết nứt lớn, kim bào của ông ta xuất hiện rất nhiều vết kiếm, thân thể dần dần bị bao phủ trong băng sương, trong mắt ông ta xuất hiện sợ hãi. 

 Lực lượng của Khương Phục Tiên không cường đại như lúc đỉnh phong, nhưng vẫn là người mà Kiếm Thánh đỉnh phong cũng khó có thể chiến thắng được, Hàn Đằng đột nhiên lui về phía sau, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường. 

 Băng Hồn và Tuyết Phách trở lại bên cạnh Khương Phục Tiên, mái tóc bạc phiêu dật, cả người tràn ngập băng vụn, trong mắt cường giả Lăng Vân tông cũng mang theo kính sợ. 

 Trần Mục đi tới bên cạnh Khương Phục Tiên. 

 "Sư tỷ, tỷ không sao chứ?" 

 "Yên tâm, sư tỷ không sao cả." 

 Khương Phục Tiên đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Trần Mục, vừa rồi chiến đấu rất hung hiểm. 

 Khi nàng ta giao Băng Hồn cho Trần Mục, cũng không giải thích quá nhiều, Trần Mục đã hiểu được ý của nàng ta, có thể nói trong lòng tâm linh tương thông. 

 Lâm Hình đến gần, cung kính nói: "Tông chủ, tiếp theo phải làm sao bây giờ?" 


 "Sư tỷ, chúng ta trở về đi." 

 "Chờ một lát." 

 Trần Mục đột nhiên đoán được cái gì, hắn vội vàng khuyên can nói: "Sư tỷ, lần này vẫn là thôi đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn." 

 Trần Mục cũng muốn giết Hàn Đằng, nhưng hắn không có thực lực, bây giờ Khương Phục Tiên bị trọng thương, muốn giết Hàn Đằng đương nhiên sẽ phải trả một cái giá to lớn.

Bình Luận (0)
Comment