Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 247

 

 Trần Mục bưng bát đi vào phòng bếp rửa sạch sẽ, sau đó trở lại phòng tu luyện với Khương Phục Tiên. 

 Ngày hôm sau. 

 Trời vẫn chưa sáng. 

 Trần Mục đã ra đường mua thức ăn. 

 Người bán hàng rong vừa đến, tất cả đều là rau tươi. 

 Nhìn thấy Trần Mục ra đường mua đồ ăn, mọi người cực kỳ nhiệt tình, nhao nhao chào hỏi hắn, bây giờ sự phồn hoa của Hắc Thạch thành đều là vì có hắn. 

 Trần Mục mua rau về nhà. 

 Khương Phục Tiên rời khỏi phòng, nhìn Trần Mục mua về rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nàng ta suy nghĩ một chút, rất nhanh liền có chủ ý: "Hôm nay sư tỷ sẽ làm sườn kho tàu, cá chua ngọt, đậu phụ cay cho đệ." 

 "Nghe có vẻ rất ngon." 

 "Vào phòng bếp đi." 

 Khương Phục Tiên mỉm cười. 

 Trần Mục mang nguyên liệu vào bếp. 

 Vị hôn thê đang nấu cơm, Trần Mục giúp cắt rau, Khương Phục Tiên có thể điều động năng lượng xung quanh, không cần đốt lửa cũng có thể nấu thức ăn. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngồi xổm trong phòng bếp, chúng nó ngẩng đầu nhìn Trần Mục và Khương Phục Tiên, sau đó meo meo kêu to, muốn ăn. 

 Khương Phục Tiên ném chút thịt đã băm nhỏ cho chúng. 

 Chẳng bao lâu tất cả các món ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng. 

 Bọn họ mang thức ăn vào phòng, trong phòng có bàn làm việc, bây giờ đã trở thành bàn ăn của bọn họ, trên đó để đầy thức ăn nóng hổi. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi đối diện nhau. 

 Bọn họ đã rất lâu không được nhàn nhã như thế này. 

 Nếu như Khương Phục Tiên không bị thương, bây giờ chắc chắn đã sớm trở lại Lăng Vân tông, dù sao Hồng Minh còn chưa xử lý xong Lăng Vân tông cần nàng ta. 

 Bị thương lại thành lý do ở lại. 

 Bên tay trái có thùng cơm, bên tay phải có thùng canh măng chua, ngoài các món ăn nóng, còn chuẩn bị có món tráng miệng sau bữa ăn, cực kỳ phong phú. 

 Lúc bọn họ ăn cơm tương đối sớm, Trần Mục và Khương Phục Tiên ăn cơm lúc nào không quan trọng, chủ yếu ăn cơm là một loại hưởng thụ. 

 Trần Mục múc một bát cơm rất lớn, hắn nhấm nháp mấy món sư tỷ nấu, liên tục khen ngợi: "Sư tỷ, tỷ nấu ăn thật ngon." 

 Trước mặt Khương Phục Tiên cũng có bát đũa. 

 Nàng ta cầm đũa lên, nếm thử từng ngụm nhỏ, xem như hài lòng với thức ăn mình nấu. 

 Sau đó nàng ta lấy ra một chai rượu, đổ vào trong chén nhỏ màu trắng, Trần Mục nhìn thấy thì vội vàng mở miệng: "Sư tỷ, đệ cũng muốn nếm thử." 

 "Tỷ đã chuẩn bị nước mận chua cho đệ rồi." 

 "Đệ muốn uống rượu." 

 "Không được." 

 Vẻ mặt Khương Phục Tiên rất nghiêm túc. 

 Trần Mục chỉ có thể rót một ly nước mận chua, chua chua ngọt rất ngon, cá chua ngọt cũng chua ngọt, nghĩ thầm vị hôn thê chắc chắn là thích vị chua ngọt. 

 Trần Dĩnh ở viện bên cạnh ngửi thấy mùi thơm, trong miệng nàng ta bất giác nuốt nước miếng: "Thật là thơm." 

 Trần Dĩnh đạp kiếm gỗ, nằm sấp trên tường viện, nhìn trộm vào viện của ca ca, trong viện không có người, nàng ta khẳng định mùi hương đến từ phòng ca ca. 

 "Dĩnh Dĩnh, con đang làm cái gì vậy?" 

 "Mẫu thân, ca ca ăn vụng ở trong phòng." 

 Đường Uyển cười lắc đầu: "Ca ca con đang bế quan tu luyện, mau xuống đây, đừng quấy rầy hắn." 

 Trần Dĩnh bĩu môi rời khỏi đình viện, nơi này quá thơm, nàng ta đành chạy đến sân tập võ chơi với Trần Hãn. 

 Trong phòng. 

 Trần Mục đang vui vẻ. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch kéo ống quần Trần Mục, ý bảo hắn cho chút đồ ăn, Trần Mục ném xương còn sót lại cho chúng nó, hai tiểu tử cũng không kén ăn, cạm rầm gặm lên. 

 Chủ yếu là xương quá thơm. 

 Khương Phục Tiên nhấp rượu, thấy Trần Mục ăn uống vui vẻ tâm tình của nàng ta cũng trở nên vui vẻ. 

 Không bao lâu sau, cả bàn thức ăn đều bị Trần Mục quét dọn sạch sẽ, cơm và nước mận chua cũng không còn gì, món tráng miệng cuối cùng cũng bị Trần Mục ăn hết. 

 "Thật ngon." 

 "Đệ còn có thể ăn năm bát." 

 Khương Phục Tiên có uống rượu, khuôn mặt ửng đỏ, lúc cười rộ ra tiên nhan tuyệt thế. 

 Cơm nước xong xuôi, Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng trong phòng tu luyện, Trần Mục phụ trách rửa chén và quét dọn vệ sinh, sau đó tiếp tục tu luyện với vị hôn thê. 

 Trong chớp mắt. 

 Nửa tháng đã trôi qua. 

 Trần Dĩnh đôi khi đi ngang qua thì có thể ngửi được mùi hương trong phòng ca ca, có đôi khi là buổi sáng, có khi là giữa trưa, thậm chí là nửa đêm. 

 Hôm nay Trần Dĩnh ngửi thấy mùi thơm, nàng ta trực tiếp chạy đến viện của Trần Mục, muốn biết ca ca rốt cuộc ăn cái gì ở trong phòng, sao lại thơm như vậy. 

 Khương Phục Tiên và Trần Mục ở trong phòng ăn cơm. 

 Bọn họ cảm nhận được Trần Dĩnh đến, nháy mắt đã quét dọn sạch sẽ phòng, Trần Dĩnh gõ cửa, nũng nịu nói: "Ca ca, huynh đang bận sao?" 

 Trần Mục mở phòng ra. 

 Trần Dĩnh thò đầu nhìn vào bên trong. 

 Nàng ta chui vào phòng, quan sát bốn phía, cũng không phát hiện ra thức ăn: "Trong phòng thật thơm, ca ca, có phải huynh đang ăn cái gì không?" 

 Trần Mục vội vàng nói: "Trong phòng bếp còn có chút đồ tráng miệng, muội mau đi ăn đi." 

 "Được." 

 Trần Dĩnh chạy đến phòng bếp. 

 Nàng ta thấy rất nhiều món tráng miệng. 

 "Oa, thật ngon." 

 Trần Dĩnh vui vẻ ăn tráng miệng, hơn nữa còn là hương vị nàng ta thích nhất. 

 Trần Mục đưa muội muội ra khỏi viện, hắn biết nếu Khương Phục Tiên bị lộ, nàng ta nhất định sẽ lập tức rời khỏi Trần gia cho nên không muốn để cho muội muội biết. 

 Khương Phục Tiên từ phía sau bình phong đi ra, nàng ta nhíu mày, nghĩ thầm tại sao mình lại có cảm giác giống tên trộm chột dạ như vậy, nàng ta sợ cái gì? 

 Không lâu sau nửa tháng lại trôi qua. 

 Khoảng thời gian này Khương Phục Tiên ở chỗ của Trần Mục, thường xuyên làm đồ ăn cho hắn, thân thể nàng ta cũng khôi phục không tệ, chuẩn bị rời đi. 


 Cho dù là Khương Phục Tiên cũng không dám khinh địch, nàng ta nhất định phải trở về Lăng Vân tông để sớm chuẩn bị. 

 Trần Mục biết gần đây thế cục không ổn, hiện tại hắn muốn ở lại bên cạnh người nhà: "Sư tỷ, sau này tỷ bình tĩnh một chút, đừng xúc động." 

 Khương Phục Tiên buồn cười, sau đó lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Sư tỷ biết rồi." 

 "Tiểu sư đệ, tu luyện cho tốt, chờ đệ đột phá đến Kiếm Thánh cũng có thể thay sư tỷ phân ưu rồi, sư tỷ khôi phục hoàn toàn thì sẽ dẫn đệ đi Hoang Thần điện."

Bình Luận (0)
Comment