Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 252

 

 Trần Hãn và Trần Dĩnh sử dụng Trần gia Hô Hấp pháp có hiệu quả tốt hơn so với Trần Mục dùng rất nhiều, bởi vì huyết mạch đặc thù trong cơ thể hai người bọn họ tương đối nồng đậm. 

 Lúc Trần Dao được ba tháng, đã có thể mở miệng nói những từ đơn giản, thiên tư của nàng ta thông tuệ, khiến cho Đường Uyển và Trần Nghiêm rất vui vẻ. 

 Đứa nhỏ thông minh dễ dàng chăm sóc, không khóc không làm loạn, Trần Dao không tra tấn bọn họ như Trần Dĩnh, hai vợ chồng tương đối thoải mái. 

 Lúc Trần Dao được sáu tháng, đã có thể đi lại, hơn nữa còn rất vững, nàng ta thậm chí còn đá văng Tiểu Hắc nằm ngủ chắn giữa đường. 

 Tiểu Hắc chỉ có thể tức giận bỏ đi. 

 Trần Dao lúc tám tháng tuổi, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể đã được đả thông hết, nàng ta còn chưa dùng linh dược lần nào, hoàn toàn là dựa vào huyết mạch của bản thân. 

 Sân luyện võ Trần gia. 

 Trần Dao mặc váy nhỏ màu trắng, để tóc ngang vai cùng kiểu với Trần Dĩnh, nàng ta nhân lúc Đường Uyển không chú ý lặng lẽ lẻn đến sân luyện võ xem ca ca và tỷ tỷ luyện kiếm, Trần Thiên Nam nhìn thấy cháu gái bảo bối nhỏ nhắn vội vàng đi qua ôm lấy, sợ nàng ta té ngã. 

 "Cháu gái ngoan, không được chạy loạn, mẫu thân ngươi sẽ lo lắng." Trần Thiên Nam tươi cười hòa ái nói. 

 Trần Dao không nghe, kim mâu nhìn chằm chằm vào sân luyện võ, ngón tay út của nàng ta hướng về kiếm gỗ trong tay Trần Dĩnh, mềm mại nói: "Gia gia, con muốn." 

 "Gia gia làm cho con." 

 Trần Thiên Nam đặt Trần Dao dưới bóng cây, ông ta cầm lấy khối gỗ, rất nhanh đã gọt xong kiếm gỗ vô phong, thanh kiếm gỗ này nhỏ hơn rất nhiều. 

 Trần Dao cầm kiếm gỗ nhỏ khoa tay múa chân. 

 Trần Thiên Nam vuốt râu, trên mặt tràn đầy tươi cười, tư thế này rất bài bản, khiến cho ông ta nghĩ đến Trần Mục trước kia, kinh diễm hơn cả Trần Mục. 

 Trần Hãn và Trần Dĩnh chú ý tới Trần Dao, nhao nhao chạy tới chơi với nàng ta, Trần Dĩnh vui vẻ ôm Trần Dao hôn một cái: "Tỷ tỷ cho muội kẹo ăn." 

 Trần Dĩnh lấy kẹo cứng từ trong túi ra, còn cố ý bẻ thành miếng nhỏ, sau đó đút cho Trần Dao. 

 Trần Dao ngậm kẹo, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, Trần Dĩnh và Trần Hãn cũng cười rộ lên theo, nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn họ, Trần Thiên Nam cũng thoải mái cười to. 

 Trần Thiên Nam vất vả hơn nửa đời người, lúc mới ở nhà còn chưa quen, bây giờ mỗi ngày nhìn các tiểu bối lớn lên, trong lòng vui vẻ nở hoa. 

 ... 

 Trong phòng. 

 Trần Mục đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Hoàng hậu kỳ, mà viên Thuần Dương thánh đan kia còn lại một phần tư, muốn đột phá đến Kiếm Thánh khó khăn cực kì lớn. 

 Bất tri bất giác hắn cũng đã gần mười bốn tuổi rồi, muốn trở thành Kiếm Thánh trước năm mười lăm tuổi có chút khó khăn. 

 Bây giờ Bắc Hoang có rất nhiều người tị nạn từ Tây Hoang, ngay cả Hắc Thạch thành cũng xuất hiện người tị nạn, Trần Mục nhận thấy có gì đó không đúng lắm, hắn thông qua Lâm Hình biết được tình huống, Tây Hoang không sai biệt lắm đã rơi vào tay Hồng Minh. 

 Các tông Nam Hoang và Hồng Minh đạt thành giao dịch, chỉ cần thả thiên kiêu các tông ra, sẽ cho phép Hồng Minh khống chế Tây Hoang, cho dù không có thiên kiêu uy hiếp, thì cũng không có mấy tông môn nguyện ý đi trêu chọc Hồng Minh. 

 Vẻ mặt của Trần Mục ngưng trọng, không có hàng rào của Tây Hoang, Bắc Hoang sẽ lộ ra, cũng may phía trước còn có Huyền Kiếm tông ngăn cản, Huyền Kiếm tông có Bạch Thanh Hoan có thể tăng lên rất nhiều đẳng cấp 

 "Lâm trưởng lão, nếu Hồng Minh ồ ạt xâm phạm, xin dẫn người nhà ta tránh đi." 

 "Yên tâm, lão phu sẽ làm như vậy." 

 Trần Mục định đi sơn mạch Táng Tiên. 

 Kim Thành Thánh dùng mạng mở Tiên Môn, để cho lượng lớn vật chất thần bí phía sau Tiên Môn rơi xuống. 

 Lúc trước Hồng Phong sư huynh Kiếm Khai Tiên Môn, tiểu bối Lăng Vân tông lần lượt đột phá, cho nên Trần Mục muốn đến sơn mạch Táng Tiên để bế quan. 

 Trần Mục không lập tức khởi hành. 

 Hắn tiếp tục tu luyện ở Trần gia hơn một tháng. 

 Sinh nhật lần thứ mười bốn của Trần Mục, hắn đã cao 1m75, dáng người thon dài, Đường Uyển làm mì trường thọ cho huynh muội bọn họ. 

 "Chúc mừng sinh nhật ca ca." 

 Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dĩnh mang theo nụ cười duyên dáng. 

 Nàng ta thích ăn mì trường thọ nhất. 

 Trần Dao đứng trên ghế dài, nàng ta còn chưa tới một tuổi, nhưng cái gì cũng có thể ăn, cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Mục một cái. 

 Trần Mục chú ý tới Trần Dao phát triển nhanh hơn trẻ con cùng trang lứa, chiều cao cũng đã cao hơn Trần Dĩnh khi cùng tuổi, không có triệu chứng như Dĩnh Dĩnh. 

 Hắn còn lo lắng sợ Trần Dao không cao lên được. 

 Trần Dĩnh đã mười tuổi, nhưng vẫn là bộ dạng năm sáu tuổi, tâm trí cũng không thay đổi, mỗi ngày vui vẻ giống như một đứa trẻ. 

 Ăn mì xong, uống xong nước. 

 Trần Mục mỉm cười: "Ngày mai ca ca đi xa, chiều nay dẫn các muội ra ngoài chơi." 

 "Đi bắt cá." 

 "Được, dẫn các muội đi bắt cá." 

 Trần Mục không chừng phải rời đi thật lâu, cho nên trước khi rời đi định cùng đệ đệ và muội muội chơi một lát. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nghe thấy bắt cá, lập tức chạy đến gần đó, bọn nó cảm thấy rất hứng thú với cái này. 

 "Dao Dao đi cùng có được không?" 

 Trần Dĩnh nhìn về phía muội muội Trần Dao. 

 Trần Dao nhìn về phía Đường Uyển, Đường Uyển cười cười, dịu dàng nói: "Dao Dao còn nhỏ bên ngoài không an toàn, sau này theo các con đi chơi." 

 Trần Dĩnh và Trần Hãn vốn hoạt bát, Đường Uyển sợ nhiều đứa đi theo, Trần Mục không chăm sóc hết được. 

 Trần Mục cười nói: "Dao Dao ngoan, lần sau ca ca dẫn muội đi." 

 "Hừ." 

 Trần Dao bĩu môi. 

 Trần Mục mang theo Trần Dĩnh và Trần Hãn rời khỏi Trần gia, Trần Dao ở nhà cầm kiếm gỗ nhỏ chơi đùa, sau đó cảm thấy không có ý nghĩa, nàng ta bưng ghế nhỏ đến đình viện ngồi ngẩn người. 

 Đường Uyển dệt quần áo bên cạnh nàng ta. 

 Ngay cả Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng chạy ra ngoài chơi, chỉ có Trần Dao ở nhà một mình, trong miệng nàng ta nhỏ giọng nói thầm: "Trần Mục, xấu xa." 

 Buổi tối. 

 Trần Mục đưa đệ đệ và muội muội về nhà. 

 Trần Dao ở phía xa đã nghe thấy tiếng cười của ca ca và tỷ tỷ, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, Đường Uyển cười nói: "Dao Dao, chúng ta đi ăn cơm." 


 Trần Dĩnh và Trần Hãn cười nói, con này là hai người bọn họ cùng bắt, cho nên vô cùng vui vẻ. 

 "Meo meo~" 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch kêu to. 

 Trần Dĩnh cầm hai con cá nhỏ cho chúng ăn.

Bình Luận (0)
Comment