Tuổi tác tiểu sư đệ như vậy đã có thể chém Thánh, tương lai chắc chắn còn đáng ngờ hơn so với Khương Phục Tiên, Tần Nghê Thường tràn đầy mong chờ với Trần Mục.
"Tiểu sư đệ, gần đây Hoang Châu rất loạn, đệ vẫn nên ở lại Lăng Vân tông, nơi này an toàn hơn chút."
Nghe vậy Trần Mục đột nhiên nghĩ đến điều gì, nghiêm túc nói: "Sư tôn, lần này con tới Tây Hoang, nghe nói Hồng Minh chuẩn bị tiếp dẫn Kiếm Tiên ở Lăng Vân tông."
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nghê Thường ẩn chứa sự khiếp sợ, ngược lại vẻ mặt của Tô Mân lại không thay đổi gì.
"Tiểu sư đệ, đệ từng tới Tây Hoang? Chỗ đó có cường giả Hồng Minh trấn giữ đấy."
"Sư tỷ, đệ gặp phải hai vị Kiếm Thánh rất mạnh ở Đại Tây sơn, nhưng mà đã bị đệ giết chết, còn có thi hài cấp bậc Kiếm Tiên cũng bị đệ trấn áp." Trần Mục nhấp một ngụm trà, vân đạm phong khinh mà nói.
Tô Mân liên tục gật đầu, trong mắt ẩn chứa ý cười, trong đôi mắt phượng của Tần Nghê Thường mang theo vẻ khó có thể tin được, người trấn thủ Đại Tây sơn chắc hẳn là đại trưởng lão và Nhị trưởng lão của Hồng Minh, hai vị Kiếm Thánh đỉnh phong vậy mà lại bị tiểu sư đệ giết chết, hơn nữa còn rất mạnh?
Chẳng lẽ tiểu sư đệ có sức mạnh sánh ngang với lão tổ bậc Kiếm Thánh sao? Tần Nghê Thường che lồng ngực đang phập phồng, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó khắp khuôn mặt đều là vui mừng.
"Tiểu sư đệ, đệ ở cảnh giới gì?"
"Vừa đột phá đến Nhị phẩm Kiếm Thánh."
Tần Nghê Thường vẫn là Nhất phẩm Kiếm Thánh trung kỳ, muốn đột phá đến Nhị phẩm Kiếm Thánh không biết còn phải cần bao nhiêu năm nữa, nàng ta không có chút ghen tị nào, ngược lại còn kiêu ngạo, bởi vì đây là sư đệ ruột của nàng ta.
Tô Mân đặt chén trà xuống, gương mặt ôn hoà mỉm cười nói: "Tiểu Mục, ta thấy con cũng có chút mỏi mệt, vẫn nên trở về nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng thưa sư tôn."
Đúng lúc Trần Mục muốn đi tìm vị hôn thê.
Tần Nghê Thường còn muốn trò chuyện thêm một lát, nghe thấy lời của sư tôn, cũng không quấy rầy nữa.
"Tiểu sư đệ, đệ quay về nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa sư tỷ tới Ngạo Kiếm phong thăm đệ."
"Được thôi, sư tỷ."
"Sư tôn, con đi trước đây."
Sau khi Trần Mục rời khỏi Trích Tinh phong, hắn không trở về Ngạo Kiếm phong mà trực tiếp đi tới Lăng Vân phong, đỉnh núi tràn ngập gió tuyết, nơi nào cũng có thể nhìn thấy hạc giấy.
Khương Phục Tiên nằm dưới gốc băng thụ óng ánh, váy tuyết bọc lấy thân thể mềm mại, da thịt như băng như ngọc, tiên nhan tuyệt thế, mái tóc dài dần trở về màu bạc.
Trần Mục chú ý tới sự phi phàm của gốc băng thụ này, nó đang cung cấp năng lượng sinh mệnh cho Khương Phục Tiên, huyết mạch đặc thù trong cơ thể nàng ta đang hồi phục lại.
Khương Phục Tiên giống như mỹ nhân ngủ say.
Thậm chí Trần Mục còn muốn hôn để vị hôn thê tỉnh lại, đoán chừng sẽ bị đánh vẫn nên đừng suy nghĩ nữa.
Hắn nằm dưới gốc băng thụ, lớp tuyết dưới gốc băng thụ khá mềm, lại còn có năng lượng đặc thù bồi bổ da thịt, mỏi mệt vì đi đường đã biến mất.
Đã rất lâu rồi Trần Mục không ngủ, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bên dưới gốc băng thụ.
Khương Phục Tiên mở mắt ra, nàng ta nghiêng đầu qua, đôi mắt xanh thẳm quan sát Trần Mục đang ngủ say, ánh mắt ngậm ý cười, nàng ta lặng lẽ lật người.
Hai năm không gặp, Trần Mục trở nên anh tuấn hơn rất nhiều, càng thêm thành thục, da thịt trắng nõn sáng bóng, Khương Phục Tiên nghiêng mặt gối lên cánh tay, dáng vẻ lười biếng, nàng ta dơ tay chọc chọc gương mặt của Trần Mục.
Trần Mục ngủ rất say, ngay cả hô hấp cũng không hề thay đổi, cũng chỉ có khi ở bên cạnh vị hôn thê hắn mới có thể ngủ không phòng bị gì như vậy.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Khóe miệng Khương Phục Tiên ẩn chứa ý cười, nàng ta vẫn luôn tỉnh, Trần Mục tới Lăng Vân phong, thấy nàng ta đang nghỉ ngơi không có quấy rầy.
Thấy Trần Mục không có phản ứng, Khương Phục Tiên tới càng gần hơn, sau đó còn vụng trộm hôn hắn một cái, dung nhan tuyệt mỹ trở nên đỏ ửng, không phải vì thẹn thùng, mà là cảm thấy có chút chiếm hời của người ta.
Cho dù ở thời điểm nàng ta bị trọng thương, Trần Mục cũng không hề động tay động chân, chứ đừng nói là động miệng, trong lòng Khương Phục Tiên hiểu rất rõ.
"Khen thưởng đệ đấy."
Khương Phục Tiên nghĩ ra lý do.
Hôm sau, sáng sớm.
Trần Mục mở mắt ra, hoàn toàn không biết chuyện tối qua, mặc dù không phải là chuyện quan trọng gì nhưng nếu như hắn biết thì nhất định sẽ vui sướng rất lâu.
Hắn ngồi dậy, cả người thoải mái, cơ thể và tinh thần đều khôi phục lại đỉnh phong.
Khương Phục Tiên cũng ngồi dậy, nàng ta dựa vào băng thụ, dung nhan tuyệt mỹ không cười, ánh mắt có hơi lạnh: "Tiểu sư đệ, sư tỷ có cho phép đệ ngủ ở Lăng Vân phong không?"
Trần Mục thấy vị hôn thê đột nhiên trở nên lạnh lùng, cười giải thích nói: "Sư tỷ, đệ quá nhớ tỷ, cố ý chạy đến Lăng Vân phong, đột nhiên có chút mệt rã rời cho nên nghỉ ngơi một lát bên cạnh tỷ."
"Lần sau chú ý."
"Sư tỷ, sao tỷ lại hung dữ với đệ?"
Trần Mục cảm thấy mình không có vấn đề gì, trước kia vị hôn thê còn thường xuyên đến Ngạo Kiếm phong qua đêm.
Nhìn thấy biểu cảm nghi ngờ của Trần Mục, Khương Phục Tiên không làm mặt lạnh nữa, nàng ta nhắc nhở: "Bây giờ đệ không còn là trẻ con nữa, về sau làm việc phải hỏi sư tỷ trước."
"..."
Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, nếu đệ đã không còn là trẻ con nữa, tỷ thấy khi nào thì đệ có thể lấy tỷ?"
Khương Phục Tiên hơi xuất thần, Trần Mục đã rất nhiều năm không nói tới chuyện này, đột nhiên nhắc lại lần nữa nàng ta có chút không biết phải làm sao.
"..."
Trần Mục ngây người tại chỗ.
Khương Phục Tiên vươn vai, váy tuyết phác hoạ thân thể uyển chuyển mềm mại, ở góc độ của Trần Mục có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất, hắn thậm chí còn muốn ôm lấy vị hôn thê từ phía sau.
Gió tuyết tiêu tan, mây trời dập dờn ánh vàng rực rỡ, bọn họ đi tới vách đá nhìn mặt trời lên cao, cùng người mình thích ngắm phong cảnh chính là hưởng thụ tuyệt nhất.