Tần Nghê Thường vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện Khương Phục Tiên để Triệu Phi Yến tiến vào Lăng Vân các, luôn cảm thấy rằng nàng ta đang lợi dụng Trần Mục.
Trần Mục có chút xấu hổ, vị hôn thê còn có thể hại đệ hay sao, mỉm cười mở miệng: "Sư tỷ, Khương sư tỷ rất tốt, tỷ đừng nghĩ xấu tỷ ấy như vậy."
"Không phải sư tỷ nói xấu nàng ta, Khương Phục Tiên rất có tâm cơ, tiểu sư đệ, đệ còn nhỏ, chơi không lại nàng ta đâu." Tần Nghê Thường đứng dậy, vỗ nhẹ bả vai Trần Mục, hi vọng hắn có thể hiểu rõ.
Trần Mục làm bộ đã hiểu, khẽ gật đầu, Tần Nghê Thường rất vui mừng, mặt mày hớn hở: "Tối nay sư tỷ bớt chút thời gian, qua đây uống rượu."
"Nơi này của sư tỷ có mấy vò rượu ngon, buổi tối hai tỷ đệ chúng ta ngồi uống hai chén, trò chuyện với nhau."
"Sư tỷ, tối nay có lẽ là không có thời gian, đệ định đến chỗ sư tôn học kiếm."
"Tối mai đi."
"Tối mai đệ chuẩn bị bế quan."
Tần Nghê Thường khẽ nhíu mày, mắt phượng nhìn chằm chằm ánh mắt của Trần Mục, chất vấn: "Tiểu sư đệ, sư tỷ có bận nữa cũng đồng ý rút chút thời gian ở cạnh đệ, đệ lại qua loa với tỷ như vậy?"
"Vậy thì tối mai đệ đi vậy." Trần Mục bị ép phải đồng ý, dù sao thì Tần sư tỷ đối xử với hắn như đệ đệ ruột, vô cùng chăm sóc, còn để Tiêu Vân dẫn theo đệ tử của Lăng Vân tông tới Hắc Thạch thành bảo vệ Trần gia.
Gương mặt xinh đẹp của Tần Nghê Thường không cau có nữa, nở nụ cười mềm mại nói: "Đệ đi bận việc trước đi, tối mai sư tỷ ở Lạc Hà phong chờ đệ."
Trần Mục rời khỏi Lạc Hà phong, nháy mắt di chuyển đến Lăng Vân phong, chung quanh tràn ngập gió tuyết, giống như mái vòm màu tuyết, bình thường nơi này đều bị phủ kín.
Nếu không có sự cho phép của Khương Phục Tiên, Trần Mục không vào được, vị hôn thê đang nằm dưới gốc băng thụ.
"Sư tỷ, đệ có thể nằm xuống không?"
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Có được sự cho phép, Trần Mục nằm bên cạnh vị hôn thê, hắn gối hai tay ra sau gáy: "Tần sư tỷ nói tỷ ấy có thời gian rảnh sẽ tới Trần gia thăm hỏi phụ mẫu của đệ."
Môi đỏ của Khương Phục Tiên khẽ mở, cười khẽ nói: "Nàng ta là sư tỷ của đệ, nên vậy."
"Tần sư tỷ gọi đệ tối mai đi uống rượu."
"Uống ít một chút."
"Mang một ít về cho tỷ."
"Không thành vấn đề."
Trần Mục lo vị hôn thê sẽ nghĩ nhiều, cho nên nói trước với nàng ta một tiếng, để tránh hiểu lầm.
Khương Phục Tiên cũng không hề để ý.
Đỉnh núi trở nên tĩnh mịch.
Trần Mục không nằm ngủ.
Hắn xoay người nằm nghiêng, thưởng thức vị hôn thê, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia có lớp tuyết mỏng như cánh tằm, tiên nhan giống như băng ngọc.
"Sư tỷ."
"Đệ có thể hôn tỷ một cái không?"
Khương Phục Tiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe thấy lời của Trần Mục, mày liễu hơi nhíu, sáng sớm vừa cho hắn ôm, bây giờ còn muốn hôn nàng ta.
Trần Mục cảm thấy hẳn là không được rồi.
Trong lòng Khương Phục Tiên thầm nghĩ nếu còn dung túng Trần Mục như vậy thì về sau khẳng định hắn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, bèn lạnh lùng nói: "Chỉ có thể hôn một chút."
Ánh mắt Trần Mục lập tức sáng lên.
Khương Phục Tiên còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Trần Mục đã hôn bẹp một cái lên trên bên mặt tuyệt mỹ của nàng ta, thời gian như ngừng trôi.
Ba giây sau, Trần Mục ôm ngực: "Sư tỷ, nhịp tim của đệ đập nhanh quá."
Khương Phục Tiên không trả lời.
Trần Mục chú ý thấy gương mặt phiếm hồng của vị hôn thê, hoá ra nàng ta cũng sẽ thẹn thùng, lúc thẹn thùng còn phải bày ra dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp hơn bất cứ thứ gì.
Hắn nằm bên cạnh Khương Phục Tiên, tính xem lần sau đưa ra yêu cầu thế nào thì tương đối thích hợp, không biết ôm lấy vị hôn thê ngủ sẽ là cảm giác gì.
"Sư tỷ..."
"Im miệng..."
Ban đêm.
Trần Mục đứng dậy.
Hắn yên tĩnh rời đi.
Ban đêm ở Trích Tinh phong rất đẹp, nơi này giống như tiểu viện nông gia, xung quanh có rất nhiều đom đóm.
Trần Mục và Tô Mân ngồi trước nhà trúc.
"Sư tôn, con ở trung tâm Hoang Châu nhìn thấy một tấm bia đá, phía trên có bức họa mơ hồ, dưới đất là sinh linh đang đứng, trên trời lại có sinh linh đứng lộn ngược lại, ở giữa là bầu trời giống nhau."
"Bức hoạ đó nhiều năm trước vi sư đã nhìn thấy."
Tô Mân ngước nhìn tinh không, không khỏi cảm khái: "Đứng trước vũ trụ mênh mông, chúng ta quá nhỏ bé, có quá nhiều thứ chưa biết đang chờ chúng ta khai quật."
"Nguồn gốc của bức hoạ kia đến từ truyền kỳ Hoang Châu, hắn từng vượt qua biển trời mênh mông, tiến tới bến bờ vũ trụ, tận mắt nhìn thấy nơi trường sinh."
"Hắn trở lại Hoang Châu, thành lập ra hạm đội có quy mô lớn nhất trong lịch sử, chiến thuyền rải khắp không trung, lấp đất che trời, cường giả Hoang Châu đều tranh giành theo hắn trên một hành trình dài."
"Tiếc rằng bọn họ không thể đến được điểm cuối, lại gặp phải thứ rất đáng sợ ở nơi sâu trong tinh hải, chỉ còn lại con thuyền u linh trôi nổi ở nơi sâu trong tinh hải."
"Tinh không rất đẹp."
"Và cũng rất nguy hiểm."
Trần Mục nghe vậy khiếp sợ, hắn ngẩng đầu nhìn tinh không, như có điều gì suy nghĩ, khó trách ở Hoang Châu ngay cả chiến thuyền cũng không có, chắc hẳn có liên quan đến trận biến cố kia.
"Sau này thật sự muốn đến tinh không nhìn xem."
"Sẽ có cơ hội."
Tô Mân đứng dậy, Trần Mục đi theo phía sau sư tôn, bọn họ đi vào vách núi gần đó.
"Kiếm kỹ đều là thứ được sáng tạo ra, kiếm kỹ do Kiếm Thánh sáng tạo chính là Thánh Giai Kiếm Kỹ, sức mạnh phải tiêu hao cực kỳ to lớn, uy lực đương nhiên cũng mạnh hơn Linh Giai Kiếm Kỹ, nhưng cũng không có nghĩa là kiếm kỹ tầm thường thì rất yếu, vài cường giả có thiên phú dị bẩm có thể sáng tạo ra kiếm kỹ mạnh mẽ khi ở cảnh giới thấp."
Trần Mục nghĩ tới kiếm cuối cùng trong Long Ngâm Thập Tam Kiếm, Thư Thính Long Ngâm, cũng không có kiếm chiêu, là kiếm kỹ có thể tích trữ sức mạnh cường đại.
"Thiên địa vạn vật đều có thể làm kiếm."
"Niệm lên, kiếm đến."
Tô Mân chậm rãi mở rộng cánh tay, giống như chuẩn bị nghênh đón khách nhân đường xa đến, Trần Mục nhìn bốn phía xung quanh, hắn chú ý sự biến hoá sức mạnh của thiên địa, đột nhiên xuất hiện vô số tiếng kiếm kêu.