Có một mỹ phụ hồng y trầm giọng nói: “Khương tông chủ, Hồng Minh đang ở xa nơi Hồng Châu, chúng ta ráo riết tấn công, bọn họ lại đợi quân mệt mỏi rồi tấn công, như vậy không thỏa đáng.”
Người nói chuyện là tông chủ Lan Tương Ngọc của Phượng các.
Khương Phục Tiên nhàn nhạt nói: “Ta chỉ cần mọi người tập hợp lại, giả vờ tấn công Hồng Minh là đủ.”
Cấp cao của các tông có chút nghi hoặc đối với chuyện này.
Ngụy Thanh thân hình khom gù dẫn đầu phụ họa nói: “Thánh Kiếm sơn bọn ta ủng hộ Khương tông chủ, nếu như khai chiến, lão phu tình nguyện xông lên tiền tuyến.”
Mọi người đều nhìn sang Ngụy Thanh, đó là Cổ Tổ của Thánh Kiếm sơn, là cường giả cùng thời đại với Tô Mân, rất nhiều cường giả có mặt ở đây đều là hậu bối của ông ta.
Ngụy Thanh như đèn sắp cạn dầu, muốn dùng hành động để đổi lấy sự tín nhiệm của Lăng Vân tông.
Nhóm cường giả Lan Tương Ngọc đều lần lượt ủng hộ Khương Phục Tiên, tiếp sau đó bọn họ thảo luận về các chi tiết triển khai.
Trần Mục mang chuyển tất cả kiếm trong Kiếm Trì về trong Tu Di Giới Chỉ.
Hắn vừa về Ngạo Kiếm phong, lúc đến chân núi thì gặp được thiên kiêu của Phượng các đứng chờ đã lâu, Lâm Diệu Ngữ.
Lâm Diệu Ngữ mang khăn che mặt, mặc chiếc váy màu xanh, có dáng người cao gầy, yêu kiều duyên dáng, có vẻ thanh thuần làm rung động lòng người.
Mọi người đều nói nàng ta là nữ thiên kiêu mạnh nhất về dung mạo và thiên phú chỉ sau Khương Phục Tiên, có khả năng là Khương Phục Tiên thứ hai, Trần Mục cảm thấy có hơi khoa trương, hoàn toàn không thể đem ra so sánh với vị hôn thê được.
Trần Mục đã từng nghe Hỏa Mị giới thiệu về Lâm Diệu Ngữ, vì vậy cũng xem như là biết, chỉ là vẫn chưa gặp nhau, không biết nàng ta đến Ngạo Kiếm phong có việc gì.
“Tiểu sư thúc.”
Lâm Diệu Ngữ khom người hành lễ.
“Lâm Thánh nữ có chuyện gì thế?”
Lâm Diệu Ngữ là Thánh nữ của Phượng các, địa vị rất cao, ở Phượng các cũng ngang hàng với trưởng lão, nàng ta cung kính gọi một tiếng tiểu sư thúc, cũng xem như tự hạ thấp thân phận.
“Muốn cùng tiểu sư thúc pha trà luận đạo.”
“Uống trà à, được thôi.”
Trần Mục cũng không từ chối, Lâm Diệu Ngữ và sư tôn của nàng ta từ xa đến đây, đều là khách cả, hắn không ngại đích thân tiếp đãi.
Giữa sườn núi Ngạo Kiếm phong, bên ngoài động phủ, trong mộc đình Trần Mục rót trà cho Lâm Diệu Ngữ, thường nhìn thấy sư tôn pha trà nên thủ nghệ của hắn cũng rất tốt.
“Lâm Thánh nữ, mời uống trà.”
“Đa tạ tiểu sư thúc.”
Lâm Diệu Ngữ cởi khăn che mặt xuống, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, rất trơn bóng, vô cùng mịn màng, nàng ta nhấp một ngụm trà khẽ gật đầu: “Đúng là trà ngon.”
Trần Mục không quan sát tỉ mỉ Lâm Diệu Ngữ , chỉ là lướt nhìn qua, có hơi hiếu kỳ nói: “Lâm Thánh nữ, Hỏa Mị thế nào rồi?”
“Con bé rất tốt, vốn muốn cùng ta đến đây nhưng sư tôn của nó không cho phép.”
Lâm Diệu Ngữ cười lắc đầu.
Trên mặt Trần Mục cũng chứa ý cười, hắn có ấn tượng rất sâu với Hỏa Mị, chủ yếu là vì nàng ta muốn kéo chỉ đỏ cho sư tôn của mình, cách làm rất buồn cười.”
“Tiểu sư thúc, ta cảm nhận được Hô Hấp pháp của ngươi giống với Hô Hấp pháp của ta, có thể giao lưu một chút được không?” Trong mắt của Lâm Diệu Ngữ lộ ra vẻ mong đợi.
Trần Mục đoán được suy nghĩ của Lâm Diệu Ngữ, khẽ lắc đầu: “Lâm Thánh nữ, như vậy không được.”
Lâm Diệu Ngữ lấy ra chiếc hộp màu vàng tím.
“Tiểu sư thúc, thứ này là sư tôn tặng cho ta, có nguồn gốc từ lão tiền bối của Phượng các, một chiếc chân vũ của chân phượng viễn cổ, ta muốn đổi với ngài.”
Cách một chiếc hộp, Trần Mục có thể cảm nhận được chân phượng Huyết Mạch trong cơ thể đang xao động, ánh mắt của hắn nhìn vào chân vũ trong hộp, đó không phải là một chiếc, chỉ có thể nói là một đoạn, nhưng lại chứa đựng rất nhiều sức sống.
Bên trong còn có hung niệm phong ấn.
Trần Mục vẫn lắc đầu như cũ: “Lâm Thánh nữ, ngươi nên hiểu rõ tầm quan trọng của Hô Hấp pháp.”
Lâm Diệu Ngữ mím môi: “Ta biết Hô Hấp pháp rất quan trọng, ta sẽ không truyền ra ngoài đâu.”
“Đồ vật này của ngươi không đáng giá với Niết Bàn Hô Hấp pháp.”
“Vậy những thứ này thì sao?”
Lâm Diệu Ngữ lấy ra lượng lớn linh đan linh dược, còn có đủ loại linh thạch màu đỏ thẫm, đó là Phượng Huyết thạch hiếm thấy trên đời, những thứ này đều làm cho Trần Mục hơi dao động, quả nhiên là Thánh nữ Phượng các, tài nguyên phong phú như vậy.
Trên mặt Trần Mục mang nụ cười nhẹ: “Hô Hấp pháp của ta bắt nguồn từ tấm da thú này, ta không thể dạy ngươi Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh, nhưng có thể dùng da thú để đổi.”
Trong mắt Lâm Diệu Ngữ lộ ra vẻ kích động.
Nàng ta gật đầu liên tục.
“Ta đổi.”
Lâm Diệu Ngữ cầm lấy nửa tờ giấy đã ố vàng, đây là giấy da thú, bên trên có uy lực còn sót lại của hung thú.
Có tiếng chim phượng vang lên bên tai.
Trên chân vũ có sự tồn tại của hung niệm, Trần Mục dùng niệm lực mạnh mẽ trấn áp luyện hóa, hắn nhìn thấy một số cảnh tượng đặc biệt, có sinh linh giết chết chân phượng, lấy đi huyết mạch của nó.
Trần Mục nghe nói vào thời viễn cổ, rất nhiều cường giả thích phong ấn huyết mạch của hung thú viễn cổ vào trong cơ thể của con cháu đời sau, làm cho bọn họ sở hữu sức lực mạnh mẽ vượt qua cơ thể phàm trần từ khi còn nhỏ.
Theo dòng thời gian dịch chuyển, trên thế gian xuất hiện nhiều loại huyết mạch phong phú đặc biệt, có thể nâng cao cường độ thể chất của ký chủ, trợ giúp tu luyện, đồng thời cũng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi huyết mạch đặc biệt, trở nên hung bạo khát máu.