Điểm sáng màu vàng kia đã đến Thanh Đồng thành trước khi Trần Mục ngã xuống, lúc vừa bắt đầu điểm sáng kia biến mất như đom đóm, Kim Thần Võ còn sợ bóng sợ gió một trận, nhưng sau đó toàn bộ Thanh Đồng thành đều bị bao phủ trong kiếm quang màu vàng, không gian biến dạng, trong nháy mắt Thanh Đồng thành đã bị hủy diệt, ngoài ra còn xuất hiện một cái hố hình tròn cực lớn, Viễn Cổ Trận Pháp chôn sâu dưới lòng đất cũng đồng thời bị hủy diệt.
Lúc trận pháp biến mất.
Tiên Môn bị xé toạc cũng bắt đầu liền lại.
Khương Phục Tiên đột nhiên quay người, lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh Trần Mục, hai vị Kiếm Tiên ngẩng đầu nhìn Tiên Môn đang liền lại.
Trần Mục nằm trên vũng máu, trên ngực có vết kiếm dài, sâu đến mức có thể thấy xương, năng lượng của Hoang Thần giáp cạn kiệt, cũng thu nhỏ lại thành giới chỉ.
“Tiểu sư đệ.” Khương Phục Tiên dùng tay ôm lấy ngực của Trần Mục, năng lượng tinh khiết tràn vào miệng vết thương, băng tuyết tạm thời giúp hắn cầm máu.
Trần Mục dùng chút sức lực cuối cùng đẩy tay của vị hôn thê ra, có chút xấu hổ: “Sư tỷ, xin lỗi, việc đệ có thể làm chỉ có như vậy.”
Băng Hồn và Tuyết Phách rơi ở bên cạnh.
Tí tách!
Trong mắt Khương Phục Tiên có châu lệ trong suốt chảy ra, giọt nước mắt kia vừa vặn rơi trên mặt Trần Mục, có chút lạnh, trong lòng hắn bùng lên lửa giận.
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta mang theo sương giá, ánh sáng bạc bên ngoài cơ thể càng lúc càng nhiều, thậm chí mi tâm còn xuất hiện bí vân màu bạc.
Trên không trung.
“Ngươi đi đi.”
Vẻ mặt Lăng Vũ kiên định nói.
Trong mắt Vương Trần có chút không cam lòng, trầm giọng nói: “Nàng ta có thể là hậu duệ của thần tộc.”
“Cho nên ta phải ở lại, để tôn giả yên tâm bọn họ nhất định phải chết.” Thần sắc Lăng Vũ trịnh trọng nói, Vương Trần xoay người rời đi, hắn quay về phía sau Tiên Môn.
Nếu như không thể rời đi trước khi Tiên Môn khép lại thì sẽ phải gánh chịu thiên kiếp, chắc chắn phải chết.
Lăng Vũ mang theo quyết tâm tất chết.
“Hiện giờ, đã không còn trói buộc nào nữa, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là đại Kiếm Tiên.”
Thanh Đồng thành biến mất.
Kim sắc Tiên Môn đang khép lại.
Áo trắng của Lăng Vũ bị nhuộm thành màu máu.
Hắn cầm chặt tiên kiếm, bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Khương Phục Tiên và Trần Mục, sức mạnh ngang ngạnh khiến mặt đất xung quanh nứt ra.
Uy lực chỉ mới vừa giải phóng ra đã kinh khủng như thế, tay hắn ta nắm chặt tiên kiếm chém về phía Khương Phục Tiên, một tia kiếm quang khủng khiếp đủ để xé nát vạn dặm núi sông, chém rơi những vì sao bay qua không trung.
Trong mắt Khương Phục Tiên phủ đầy sương giá, nhìn mặt đất bị nứt thành khe rãnh sâu hút, sắc mặt nàng ta vô cảm, toàn thân tràn ngập ánh bạc.
Nàng ta tỏa ra ánh sáng như vầng trăng bạc.
Trần Mục được bao phủ trong lớp sáng bạc thần bí, hắn cảm thấy vết thương ở ngực đang dần thuyên giảm, cỗ sức mạnh này thần thánh không tì vết, tràn đầy năng lượng sinh mệnh.
“Sư tỷ!”
Đôi mắt Trần Mục đỏ lên, vào thời khắc sinh tử vị hôn thê lại trị thương cho hắn trước, hoàn toàn không đặt Lăng Vũ vào trong mắt.
Tia kiếm quang kia như chia cắt Hồng Minh, Băng Hồn và Tuyết Phách chống đỡ ở phía trước, thân kiếm tràn ra ánh sáng bạc, bọn chúng ngăn chặn tia kiếm quang kia.
Vẻ mặt Kim Thần Võ kinh ngạc, hai thanh tiên kiếm lại thực sự có thể ngăn được đòn tấn công của Lăng Vũ.
Lăng Vũ khẽ cau mày, hắn ta dịch chuyển đến phía sau Khương Phục Tiên và Trần Mục, tay hạ kiếm xuống, kiếm quang khủng khiếp tuôn ra, hai thanh tiên kiếm vẫn đang trên đường bay tới.
Ánh mắt Kim Thần Võ trở nên kích động.
Ánh bạc trên người Khương Phục Tiên lan rộng ra, kiếm quang khủng khiếp đang tới gần nàng ta bị tan rã.
“Không thể nào!”
Lăng Vũ không dám tin vào mắt mình.
Hắn đã từng thấy rất nhiều người sở hữu huyết mạch nghịch thiên, không ai có thể dựa dựa vào huyết mạnh có được lực lượng khủng bố như thế, đây rốt cuộc là loại huyết mạch gì?
Trần Mục nhìn chăm chú vào giữa lông mày của vị hôn thê, bí văn màu bạc kia trước đây hắn chưa từng nhìn thấy, lần trước ở sơn mạch Táng Tiên cũng không thấy xuất hiện.
Có khả năng là tộc văn.
Năng lượng cuồng bạo trong cơ thể của Trần Mục đã được thanh trừ, miệng vết thương bắt đầu lành lại, lúc này Tiên Môn đã đóng cửa, Lăng Vũ đã không còn đường lui.
“Hãy chôn cùng ta đi!”
Lăng Vũ hoàn toàn phát điên, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trên trời cao, ngưng kết ra một thanh kiếm khổng lồ màu vàng hơn ba nghìn trượng, thanh kiếm khổng lồ kia mang theo năng lượng hủy thiên diệt địa, nếu như rơi xuống, e là khó có linh vật nào có thể sống sót ở chỗ sâu trong Hồng Minh.
Kim Thần Võ vốn không có ý định chạy trốn, năng lượng đáng sợ như vậy trực tiếp bùng nổ ở gần Thanh Đồng thành, căn bản là không thể trốn thoát.
Có cường giả Hoang Châu đang chạy đến Thanh Đồng thành, bọn họ nhìn thấy Lăng Vũ ngưng kết ra thanh kiếm khổng lồ màu vàng, trong mắt đều hiện lên vẻ tuyệt vọng: “Nếu như thứ này rơi xuống, sẽ làm chết biết bao sinh linh vô tội.”
“Sư tỷ sẽ quay lại sớm.”
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng đặt Trần Mục xuống.
Nàng ta mang theo Tuyết Phách bay lên không trung, ánh sáng bạc chói lóa tiếp tục lan tràn, tiếp đó có giày chiến màu bạc bao bọc hai chân, áo giáp màu bạc bao trùm, bộ giáp này khiến nàng ta càng trở nên mạnh mẽ hiên ngang hơn.
Trần Mục nhìn vị hôn thê.
Giống như một thiên sứ không có cánh.
Giáp bạc tinh xảo không che hết toàn bộ cơ thể, chỉ che đi những vị trí quan trọng, vẫn có thể nhìn thấy một phần váy dài màu tuyết, thiêng liêng mà cao quý.
Lăng Vũ thôi động cự kiếm.
Khương Phục Tiên nhấc Băng Hồn lên hóa thành ánh sáng bạc, đâm thẳng vào cự kiếm màu vàng, cự kiếm hùng vĩ nháy mắt đã đổ nát, ánh bạc chói lóa xông lên trời cao.
Lăng Vũ chỉ có thể dời mục tiêu sang Trần Mục, thuấn di đến xuất hiện bên cạnh Trần Mục.
Tuyết Phách bên cạnh Trần Mục vung kiếm chém ra.
Lăng Vũ sử dụng dịch chuyển không gian để hất Tuyết Phách ra, hắn ta vung kiếm chém về phía Trần Mục đang bị thương, nhưng ánh bạc thần bí bao trùm lên toàn bộ khu vực.
Đó là sức mạnh mà Lăng Vũ chưa từng thấy trước đây, cơ thể bị ánh bạc giam cầm, hắn ta bị khóa chặt tại chỗ, năng lực do tiên kiếm bùng phát ra đều bị ánh bạc làm tiêu biến.