Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 293

 

 Đường Chấn mang theo bọn Đường Uyển vào trong phòng nghỉ ngơi, Trần Mục đi theo hai vị tộc lão đến từ đường gia, tông quyển trong tộc đều đặt ở nơi này. 

 Gia tộc có thể bảo tồn tông quyển cũng không đơn giản, Đường gia rất lâu trước kia đã là đại gia tộc Kim thành, trước kia Đường gia có thực lực khinh thường Trần gia. 

 Trần Mục đến đền thờ tổ tiên thì nhìn thấy tượng thần. 

 Đó là tượng cự thần, Hoang Châu rất ít có gia tộc tế thần, bọn họ chỉ tế tự thiên và tổ tiên. 

 Lão giả Đường gia lấy ra những sổ sách có liên quan. 

 Phía trên ghi lại vị tổ tiên Đường gia kia, phát triển rất chậm chạp, trăm tuổi vẫn còn là thiếu niên, sức lực lớn vô cùng, sau khi cưới vợ sinh con mới khôi phục lại bình thường. 

 "Xem ra không phải trùng hợp." 

 Trần Mục khẽ nhíu mày, Trần Dĩnh cũng có sức lực lớn vô cùng, nhưng mà hắn không nhìn thấy huyết mạch đặc thù của Đường gia, rốt cuộc là có vấn đề chỗ nào? 

 Thân thể không có vấn đề, chẳng lẽ là ở thần hồn? 

 Trần Mục còn chưa kiểm tra qua thần hồn của Trần Dĩnh, chẳng lẽ là thần hồn có vấn đề? 

 "Tiền bối, tượng thần cúng tế Đường gia mang hàm nghĩa là gì?" Trần Mục có chút tò mò. 

 Lão giả Đường gia cung kính nói: "Tổ tiên mơ thấy cự thần che chở Đường gia, cho nên mới có tượng cự thần này." 

 Có tiểu nha hoàn đến nhà thờ tổ tiên: "Biểu thiếu gia, tộc trưởng bảo ta mời ngài qua ăn cơm." 

 "Được, ta đến đây." 

 Trần Mục rời khỏi nhà thờ Đường gia, lần này không có uổng công, thiếu niên trăm tuổi, chứng minh Trần Dĩnh vẫn có thể lớn lên, chỉ là rất chậm mà thôi. 

 Chờ trở về lại kiểm tra thần hồn của muội muội. 

 Trần Nghiêm và Đường Uyển đã sớm mang theo đứa nhỏ đến chúc thọ, Trần Mục lấy linh dược ra làm thọ lễ, ngày thọ yến khẳng định rất náo nhiệt, bọn họ chuẩn bị ngày mai sẽ trở về, không muốn tham gia yến tiệc. 

 Đường Chấn không có cố giữ bọn họ lại, bọn họ có thể đến Kim thành bái thọ cũng đã là tốt lắm rồi. 

 Ăn cơm trưa xong, Đường Chấn bảo Đường Nhã dẫn biểu muội vào thành chơi, Trần Dĩnh nắm tay muội muội, tỷ muội Đường gia đều coi các nàng là đứa trẻ bình thường. 

 Bọn Trần Mục khi vào thành rất khiêm tốn, đều là du ngoạn theo dọc đường đến Đường gia. 

 Thực lực của Trần Dĩnh và Trần Dao ở Kim thành đều xem như là đứng đầu, nhưng Trần Mục vẫn lo lắng, cho nên đi theo phía sau các nàng, sợ các nàng gây họa. 

 Trước kia nói sẽ dẫn các nàng ra ngoài chơi, bởi vì tu luyện không có thời gian, lần này đến Kim thành vừa chúc thọ cũng vừa để cho các nàng chơi một lát. 

 Đường Nhã dẫn các nàng đến vườn sen chèo thuyền, hái hạt sen, hai người bọn họ là lần đầu tiên ngồi thuyền, đối với những thứ mới mẻ luôn tràn ngập tò mò. 

 "Dao Dao, cho muội." 

 Đường Nhã đưa hạt sen đã bóc xong cho Trần Dao, nàng ta là muội muội út, được ưu ái nhất. 

 "Cám ơn biểu tỷ." 

 Trần Dao lần đầu tiên ăn hạt sen. 

 Trần Dĩnh rất ngoan, nàng ta đem hạt sen vừa mới lột đưa cho Trần Mục: "Ca ca, huynh nếm thử đi." 

 Mùi vị của hạt sen cũng được, chủ yếu là kỳ lạ, Trần Dĩnh và Trần Dao đều chưa từng thấy qua. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Các nàng ngồi nói cười trong đầm sen, sau khi lên bờ, Đường Nhã dẫn các nàng đi mua tranh đường, lão sư phụ làm tranh đường nhìn thấy Trần Dao thì kinh hô: "Kim mâu, nữ thiên tử!" 

 Có người qua đường gần đó vây xem Trần Dao. 

 Trần Dao không thích cảm giác bị vây xem, đôi mắt nàng ta hơi ngưng tụ, cả người phóng thích ra khí tràng mạnh mẽ, dân chúng xung quanh đều bị nàng ta trấn áp, trong mắt bọn họ mang theo sợ hãi, nhao nhao rời xa. 

 Ngay cả Đường Nhã cũng bị Trần Dao dọa sợ. 

 Trần Mục đi tới, khí tràng tiêu tán, hắn khẽ xoa đầu muội muội, mỉm cười nói: "Lão sư phụ, vẽ cho các nàng hai con thỏ." 

 "Được. Được." 

 Lão sư phụ phục hồi tinh thần lại. 

 Rất nhanh, hai con thỏ vẽ bằng đường đã làm xong, vô cùng sống động, Trần Dĩnh và Trần Dao cầm trên tay không nỡ ăn, Trần Mục nhắc nhở: "Dao Dao, sau này không được tùy tiện nổi giận." 

 Trần Dao bĩu môi. 

 "Hương vị giống như kẹo hồ lô vậy." Trần Dĩnh cười rất vui vẻ, Đường Nhã cưng chiều nói: "Biểu tỷ đi trước mua kẹo hồ lô cho các muội." 

 "Cám ơn biểu tỷ." 

 Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dĩnh mỉm cười rất ngọt ngào. 

 Những tỷ tỷ Đường gia đối với các nàng rất tốt, Trần Dĩnh và Trần Dao rất thích Đường Thi và Đường Nhã. 

 Trần Dao nghiêm mặt, ánh mắt rất hung dữ, người qua đường xung quanh không dám nhìn chằm chằm nàng ta. 

 "Ca ca, ôm." 

 Trần Dao kiêu ngạo nhìn về phía Trần Mục. 

 Trần Mục ôm lấy muội muội, Trần Dao xoay người trốn vào trong ngực ca ca, nàng ta rất ghét bị nhìn chằm chằm. 

 Trần Dĩnh đi theo Đường Nhã chơi đùa trong thành, Trần Dao cuộn mình trong lòng Trần Mục. 

 Trần Dao ngủ trong lòng Trần Mục, cho đến khi chạng vạng trở lại Đường gia mới tỉnh lại, lúc này Trần Dĩnh cũng chạy đến bên cạnh Trần Mục, bám dính lấy hắn. 

 Số lượng tiểu bối Đường gia đông đảo, bọn họ hâm mộ nhìn Trần Dĩnh vào Trần Dao, có thể có ca ca cường đại như vậy, thật là hạnh phúc. 

 Tiểu bối Đường gia và Trần Mục cho dù có là thân thích, bọn họ cũng không dám đi lên làm quen. 

 Trần Mục mỉm cười, không giận tự uy, cho dù không phóng thích bất kỳ uy áp nào, cũng có thể khiến cho tiểu bối cảm giác được sự áp bách mãnh liệt. 

 Đường Uyển trở lại Đường gia, người trong tộc đối với bà ta cực kỳ tốt, nhưng luôn cảm thấy không được tự nhiên, vẫn cảm giác ở Hắc Thạch thành mới có hương vị quê nhà. 

 Sáng sớm ngày hôm sau. 

 Bọn người Trần Mục chuẩn bị rời đi. 

 Cả gia tộc Đường gia đều đến đưa bọn họ. 

 Trần Dĩnh và Trần Dao ngự kiếm bay ở phía trước, tiểu bối Đường gia xung quanh mang theo khiếp sợ, ngay cả Đường Chấn cũng vừa mừng vừa sợ. 


 Trên mặt Đường Chấn mang theo tươi cười, Trần Mục hơi khom người, mỉm cười: "Gia gia, ngài phải bảo trọng thân thể, chờ sau này rảnh rỗi con lại đến thăm người." 

 "Được được được." 

 Đường Chấn nói liền ba từ được. 

 Ông ta càng ngày càng hối hận quyết định lúc trước, cũng may Trần gia không để chuyện kia ở trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment