Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 302

 

 "Phi Yến, đã lâu không gặp." Trần Mục thật đúng là có chút nhớ nàng ta, đại khái đã tám chín năm không gặp, cảnh giới của nàng ta tăng lên rất nhanh, đã là Thất phẩm Kiếm Hoàng, tạo hóa của Lăng Vân các không chừng rất nghịch thiên. 

 Triệu Phi Yến không khỏi cười thành tiếng: "Tiểu sư thúc, ta nhớ rõ lúc đầu ngươi gọi ta là tiên tử tỷ tỷ, sau đó gọi ta là Phi Yến tỷ, sau đó gọi ta là Triệu sư chất, sao bây giờ lại gọi ta là Phi Yến?" 

 Trần Mục nghiêm túc nói: "Ta và Khương sư tỷ có quan hệ tốt như vậy, đương nhiên không thể xa lánh ngươi." 

 Triệu Phi Yến không tiếp tục truy đến tận gốc: "Tiểu sư thúc, ta đã nghe qua chiến tích huy hoàng của ngươi, sau này có thể luyện kiếm cùng ta không?" 

 "Ngươi bây giờ có thời gian luyện kiếm?" 

 Triệu Phi Yến gật đầu, cao ngạo nói: "Mặc dù bận rộn hơn so với trước kia, nhưng phần lớn mọi việc đều là Tần sư thúc phụ trách, ta còn có rất nhiều thời gian để tu luyện." 

 "Không thành vấn đề, ngươi là đồ đệ bảo bối của sư tỷ ta, ta nhất định sẽ dạy ngươi thật tốt, có phiền phức gì có thể tới tìm ta." Trần Mục sảng khoái đồng ý. 

 "Rất buồn nôn, tiểu sư thúc, đêm nay uống rượu nói chuyện phiếm, ta sẽ hẹn bọn người Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi, đến lúc đó cùng nhau đến Ngạo Kiếm phong chơi." 

 Trần Mục không từ chối: "Có thể, nhưng mà bây giờ ta muốn đi Trích Tinh phong bái kiến sư phụ, có thể sẽ trở về Ngạo Kiếm phong tương đối muộn, Phi Yến, nếu như bọn họ đến sớm, ngươi chào hỏi giúp ta trước." 

 "Không thành vấn đề." 

 Triệu Phi Yến kiều diễm cười nói, nàng ta bị Trần Mục gọi là Phi Yến, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. 

 Trích Tinh phong. 

 Trần Mục và Tô Mân ở trước nhà trúc uống trà, thầy trò hai người gặp nhau đều uống trà luận đạo. 

 Gần trưa, Trần Mục đứng dậy cung kính nói: "Sư phụ, con không quấy rầy ngài nghỉ trưa nữa, sau này lại đến thăm ngài." 

 Tô Mân mỉm cười gật đầu. 

 Trần Mục ở Lăng Vân tông nhớ nhất chính là vị hôn thê, cho nên mỗi lần đều là đi gặp nàng ta cuối cùng. 

 Hắn thuấn di đến Lăng Vân phong. 

 Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng, cả người tràn ngập ngân huy, trạng thái của nàng ta rất đặc biệt, tựa như thần minh, thánh khiết cao quý, không nhiễm chút bụi trần. 

 Trần Mục biết Khương Phục Tiên đang minh tưởng. 

 Tu vi bây giờ của nàng ta đã đạt tới tuyệt đỉnh phàm trần, còn có thần lực cường đại, chỉ có thể thông qua minh tưởng để tiếp tục phát triển bản thân. 

 Trần Mục ngồi xếp bên cạnh Khương Phục Tiên, hắn sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, mượn thánh thụ nơi này tu luyện, băng thụ đều mạnh hơn so với đại đa số thánh dược. 

 Vào buổi tối. 


 Khương Phục Tiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Trần Mục bên cạnh đang an tĩnh tu luyện, mặt mày mỉm cười: "Thời gian không còn sớm nữa bọn họ còn đang chờ đệ." 

 Trần Mục nghe tiếng nói chuyện thì mở to mắt: "Sư tỷ, chờ bận rộn xong đệ sẽ trở về với tỷ." 

 "Ừm, đi đi." 

 Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên mang theo dịu dàng, Trần Mục mặc dù là tiểu sư thúc, nhưng hắn và tiểu bối Lăng Vân tông lại rất gần gũi, tất cả mọi người đều thích ở chung với hắn. 

 Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong. 

 "Tiểu sư thúc." 

 Ngạo Kiếm phong có rất nhiều tiểu bối. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Triệu Phi Yến, Tiêu Vân, Diệp Hoành, Liễu Mi Nhi, Triệu Tư Tư, Thẩm Trạch, những người này đều tương đối quen thuộc với Trần Mục, hơn nữa đều là thiên kiêu của Lăng Vân tông, là trụ cột tương lai. 

 "Tiểu Triệu, càng ngày càng xinh đẹp nha." Trần Mục mỉm cười với Triệu Tư Tư. 

 Triệu Tư Tư mặc chiếc váy trắng quá đầu gối, đôi chân thon được bọc trong vớ trắng, thoạt nhìn thanh thuần xinh đẹp, nàng ta bẩm sinh bị mù và câm, tất cả mọi người đều yêu thương nàng ta. 

 "Đa tạ tiểu sư thúc." Triệu Tư Tư tươi cười như ánh mặt trời, nàng ta khom người, dùng niệm lực đáp lại. 

 Liễu Mi Nhi chớp chớp mắt, mỉm cười duyên dáng nói: "Tiểu sư thúc, ngươi xem ta có xinh đẹp hơn không?" 

 "Đương nhiên là có." 

 Vẻ mặt của Trần Mục nghiêm túc. 

 "Vậy ai trong chúng ta là đẹp nhất?" Triệu Phi Yến ngạo kiều nhướng mày hỏi, nàng ta tự cho là Lăng Vân tông trừ sư phụ ra thì nàng ta là xinh đẹp nhất, nàng ta tương đối tự tin. 

 "Đều xinh đẹp hết." 

 EQ của Trần Mục rất cao. 

 Đám người Tiêu Vân bắt đầu rót rượu, mọi người ngồi vây quanh uống rượu, uống rượu tự nhiên phải nói chuyện phiếm, bọn họ đều muốn nghe chuyện của Trần Mục. 

 Trần Mục chỉ có thể tán gẫu đơn giản cùng với bọn họ, trong Ngạo Kiếm phong vừa nói vừa cười, nhưng Tần Nghê Thường đột nhiên xuất hiện, toàn bộ Ngạo Kiếm phong đều an tĩnh, Liễu Mi Nhi và Tiêu Vân cung kính nói: "Sư phụ." 

 "Tần sư thúc." 

 Triệu Phi Yến và các tiểu bối đồng thanh gọi. 

 Chỉ có Trần Mục là mỉm cười mời: "Sư tỷ, đến đúng lúc lắm, cùng nhau uống rượu đi." 

 Khuôn mặt của Tần Nghê Thường uy nghiêm, lúc nàng ta đi tới trước bàn ngồi xuống, tiểu bối xung quanh đều đứng dậy hết, nàng ta nói: "Các người trở về đi." 

 Tiêu Vân và các tiểu bối không dám oán hận, cung kính nói: "Tần trưởng lão, tiểu sư thúc, các ngươi từ từ tán gẫu, chúng ta đi trước." 

 Triệu Phi Yến cũng rời đi theo, nàng ta đã thăng chức trưởng lão Trưởng Lão viện, nhưng vẫn sợ Tần Nghê Thường như trước. 

 Tần Nghê Thường ở trong lòng tiểu bối uy nghiêm gần bằng với tông chủ Khương Phục Tiên, tất cả mọi người đều sợ nàng ta. 

 Sau khi các tiểu bối rời đi, Tần Nghê Thường khôi phục lại khuôn mặt tươi cười, mắt phượng híp lại, có chút mất hứng: "Tiểu sư đệ, đệ trở về Lăng Vân tông cũng không đến thăm sư tỷ, cũng không mời sư tỷ đến uống rượu, địa vị của sư tỷ ở trong lòng đệ còn không bằng những tiểu bối này?" 

 Trần Mục vội vàng lắc đầu: "Sư tỷ, ta nghe Phi Yến nói Lăng Vân tông rất nhiều chuyện đều do tỷ quản, cho nên sư đệ không dám đến quấy rầy tỷ." 


 "Khoảng ba tháng." 

 "Chờ sư tỷ rảnh rỗi, chúng ta đến hồ Nguyệt Nha một chút, nơi đó chính là nơi đẹp nhất Nam Hoang, một mình ta cũng rất nhàm chán." 

 "Hồ Nguyệt Nha." 

 Trần Mục nhẹ giọng nỉ non, nơi đẹp nhất Nam Hoang, chờ có thời gian thì đưa vị hôn thê đến hồ Nguyệt Nha chơi.

Bình Luận (0)
Comment