Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 308

 Tần Nghê Thường nghiêm túc nói: "Tháng sau Phượng các muốn cử hành thịnh hội long trọng, khi ấy các tông đều sẽ mang tiểu bối ưu tú đến, các ngươi có thể đi xem chút cảnh đời, đến lúc đó đừng để vi sư mất mặt." 

 "Xin vâng lời sư tôn." 

 Tiêu Vân khom người lĩnh mệnh. 

 Tần Nghê Thường nhắc nhở bọn họ: "Lần này chủ yếu lấy luận đạo làm chủ, có phần thưởng phong phú sẽ không luận bàn đối chiến, còn an bài các loại hoạt động cầm kỳ thư họa, ca múa, các ngươi biết bao nhiêu?" 

 Tiêu Vân ngượng ngùng nói: "Chỉ biết luận đạo." 

 "Sư tôn, ta biết nhảy múa." Liễu Mi Nhi lấy tay ôm lấy cái trán nói. 

 Tần Nghê Thường gật đầu: "Chỉ cần không phải quần ma loạn vũ là được, không thể làm mất thể diện của Lăng Vân tông." 

 Tiêu Vân đã không nhịn được muốn cười, nếu để cho Liễu Mi Nhi giày vò một phen trước mặt mọi người, Lăng Vân tông khẳng định mất hết mặt mũi, hắn ta cũng không có vạch trần căn nguyên của sư muội, đến lúc đó sẽ ngăn cản sư muội vô cùng tự tin này sau. 

 "Các ngươi đi chuẩn bị đi." 

 "Vâng, sư tôn." 

 Tiêu Vân cùng Liễu Mi Nhi quay người rời đi. 

 Tần Nghê Thường nhìn về phía Tây, không biết lần này ký kết minh ước tại Phượng các liệu Huyền Châu và Hoàng Châu có thế lực quấy nhiễu hay không. 

 Thế lực của Hoàng Châu mạnh hơn Hồng Châu và Hoang Châu rất nhiều, Huyền Châu thì càng kinh khủng, đó là nơi gần với trời nhất, cường tộc san sát, có rất nhiều đạo chính thống cổ xưa cùng Cổ tộc ẩn thế. 

 Có điều hai châu cách nhau rất xa, ở giữa còn có Kiếm Hải, Hoàng Châu, Hồng Châu, muốn duỗi tay đến tận Hoang Châu, độ khó có chút lớn. 

 "Ta lo lắng những thứ này làm gì." 

 Tần Nghê Thường lắc đầu, dù sao Lăng Vân tông đều là của Khương Phục Tiên, hà tất phải bận lòng: "Đi ngủ." 

 Nửa tháng sau. 

 Tần Nghê Thường tới Lăng Vân phong. 

 Nàng ta là đến để trình bảng danh sách thiên kiêu tới Phượng các lần này, Khương Phục Tiên nhìn bảng danh sách, nhàn nhạt nói: "Sư muội, tại sao Thẩm Trạch lại không có ở bên trong?" 

 "Thẩm Trạch thiên phú dị bẩm, nhưng cảnh giới vẫn chưa tới Kiếm Hoàng, cho nên không để tiến vào." 

 Khương Phục Tiên nhàn nhạt nói: "Ta thấy là muội thiên vị, Liễu Mi Nhi cũng là Cửu phẩm Kiếm Vương đỉnh phong, đưa Thẩm Trạch vào bảng danh sách, hắn là đệ tử của sư huynh ta, Tần sư muội, còn xin muội chiếu cố nhiều hơn." 

 "Sư tỷ, là ta làm không đúng, bây giờ ta liền thêm vào." Tần Nghê Thường ở trước mặt người khác là phượng hoàng, ở trước mặt Khương Phục Tiên chính là một con gà con. 

 Tần Nghê Thường có chút sợ hãi, Khương Phục Tiên không để ý đến chuyện của Lăng Vân tông, nhưng đối với sự vụ tông môn cùng cảnh giới của tiểu bối lại rõ như lòng bàn tay. 

 Khương Phục Tiên đột nhiên mỉm cười: "Sư muội, muội thấy quan hệ của ta với tiểu sư đệ như thế nào?" 

 "Xứng đôi." 

 Tần Nghê Thường bị làm cho nhục nhã. 

 Nàng ta cảm thấy Khương Phục Tiên là đang cố ý khoe khoang, Tần Nghê Thường hận không thể nhảy từ Lăng Vân phong xuống. 

 Khương Phục Tiên thần tình nghiêm túc nói: "Ta muốn nghe cảm nhận chân thực của muội, không phải lừa gạt, thuận tiện nói xem mọi người sẽ nghĩ như thế nào?" 

 Cái uy áp mạnh mẽ kia khiến cho Tần Nghê Thường sợ hãi, nàng ta thần sắc cung kính nói: "Sư tỷ, các ngươi trai tài gái sắc, đều là Tuyệt Thế Thiên Kiêu, ta cảm thấy rất xứng đôi, tin rằng đại đa số mọi người đều sẽ tán thành." 

 "Có lẽ có số ít người cảm thấy tiểu sư đệ là ăn bám mà trở nên mạnh hơn, thậm chí có người sẽ cảm thấy sư tỷ gặm cỏ non, phía sau đều là ta đoán thôi." 

 Khương Phục Tiên nghe thấy câu cuối cùng của Tần Nghê Thường, mắt đẹp hơi ngưng lại, dọa cho Tần Nghê Thường vội vã ngậm miệng. 

 "Tần sư muội, uống rượu ít thôi." 

 "Đa tạ sư tỷ nhắc nhở, ta hiểu rõ." 

 Tần Nghê Thường đen mặt gật đầu, nàng ta biết ý tứ của Khương Phục Tiên là bảo nàng ta đừng để lộ bí mật. 

 Sau đó nàng ta rời khỏi Lăng Vân phong. 

 Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, bây giờ công khai chuyện hôn ước đối với nàng ta và cả vị hôn phu đều có ảnh hưởng, nàng ta không muốn để Trần Mục phải chịu áp lực không nên có ở độ tuổi này, cho nên tạm thời không có ý định công khai. 

 Ngạo Kiếm phong. 

 Trở về tông trải qua hơn nửa tháng tu luyện. 

 Tu vi của Trần Mục lại tăng lên lần nữa, bản mệnh kiếm đạt tới ba trăm ba mươi chín trượng, hắn rời khỏi động phủ đến đỉnh núi luyện tập Trích Tinh Kiếm Kỹ, mũi kiếm mang theo một chút kim quang, chuyển động theo đường kiếm. 

 Cùng với việc gia tăng số lần luyện tập, cỗ sức mạnh này được khống chế càng ngày càng thành thạo, cho dù là né tránh chạy nhảy thì cỗ sức mạnh này cũng sẽ không bị mất khống chế. 

 "Dù cho dùng Trảm Đoạn Kiếm Thế rút ngắn thời gian tụ lực vẫn có chút chậm." Trần Mục lắc lắc đầu, tuy hắn nắm giữ Trích Tinh Kiếm Kỹ nhưng lại không có cách nào phóng ra dễ dàng giống như Tô Mân và Khương Phục Tiên. 

 Bọn họ đã tu luyện nhiều năm, Trần Mục mới vừa tu luyện vài chục năm, hắn có thể đạt cảnh giới như này, thế tục khiếp sợ, khiến cho vô số tiền bối cường giả ngưỡng mộ đố kị. 

 Trần Mục không nóng lòng cầu thành, luyện tập kiếm kỹ hai ngày liên tục, cảm giác tốc độ có tăng lên. 

 Thời điểm chạng vạng tối. 

 Trần Mục đi tới Lạc Hà phong. 


 Trần Mục chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, hắn tiến vào đánh dấu sẽ không lấy đi tạo hóa của Phượng Vẫn Tháp. 

 "Ngoại trừ tông chủ của Phượng các và thánh nữ ra, những người khác muốn vào tháp nhất định phải có Chân Phương Huyết Mạch, có được sự cho phép của Phượng Vẫn Tháp mới có thể đi vào." 

 "Đa tạ sư tỷ nhắc nhở." 

 Trong cơ thể Trần Mục có Chân Phương Huyết Mạch, không biết có thể nhận được sự đồng ý của Phượng Vẫn Tháp hay không, đến lúc đó vẫn nên nghĩ biện pháp thương lượng cùng cao tầng của Phượng các trước, dù sao thì Phượng Vẫn Tháp cũng không phải nơi vô chủ.

Bình Luận (0)
Comment