Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 314

 Đám người Bạch Thanh Hoan theo Lan Tương Ngọc đi đến một viện tử vắng vẻ trong sơn mạch nghỉ ngơi, so với những lầu các hào hoa khác mà nói thì nơi này có chút hẻo lánh. 

 Đây chính là đãi ngộ mà tiểu tông môn được hưởng. 

 "Bạch tiên tử, nếu như có cần gì, có thể trực tiếp để tiểu bối đến thông báo với ta." 

 "Đa tạ." Bạch Thanh Hoan gật đầu, Lan Tương Ngọc còn có việc bận, liền rời đi trước. 

 Bạch Thanh Hoan nhắc nhở: "Dĩnh Dĩnh, về sau có người hỏi ngươi, không quen biết thì đừng trả lời." 

 "Đã hiểu." 

 Trần Dĩnh cười gật đầu. 

 Bạch Thanh Hoan dẫn bọn họ ra ngoài thì chịu trách nhiệm về an nguy, lòng thầm nghĩ Hồng Minh đều bị Lăng Vân tông dọn sạch rồi, ra ngoài chắc hẳn sẽ không có việc gì, không nghĩ tới lại có cường giả Huyền Châu đến, vả lại kẻ đến còn không có ý tốt. 

 Bạch Thanh Hoan cảm nhận được mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm tiểu viện, không dám lơ là chút nào. 

 Tin tức muội muội của Trần Mục xuất hiện ở Phượng các nhanh chóng được truyền ra, tất cả mọi người đều đang nghị luận. 

 "Muội muội của Trần Mục có tướng đế vương." 

 "Muội muội của ngài ấy cũng đến Phượng các, khẳng định tiểu sư thúc cũng tới." 

 Trong mắt thiên kiêu các tông ẩn chứa chờ mong, thiên kiêu Huyền Châu cũng đang chờ mong Trần Mục xuất hiện. 

 Trên đỉnh núi gần tiểu viện. 

 Hai vị lão giả tóc trắng nhìn chằm chằm vào tiểu viện. 

 Kỳ Húc Sinh chỉ có một cánh tay trái, giọng nói của ông ta trầm thấp: "Trần gia không đơn giản, Chu huynh, nếu như lội vào vũng nước đục này, hậu quả khó mà lường được." 

 Dáng người Chu Trường Sinh khôi ngô chau mày, thở dài nói: "Đúng vậy, ta đã nói sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện Tuyệt Thế Thiên Kiêu, bọn họ hẳn là ẩn thế Cổ tộc khiêm tốn, huyết mạch rất mạnh, thậm chí có thể là Đế tộc huyết mạch trong truyền thuyết." 

 "Đế tộc huyết mạch, Hoàng Kim gia tộc tự xưng là hậu nhân của Đế tộc, nếu như có quan hệ thì Lạc Tinh Vân sẽ không làm ngơ." Kỳ Húc Sinh khó mà tin được. 

 Chu Trường Sinh trầm giọng nói: "Tổ tiên Lạc gia từng cưới hậu nhân của Đế tộc, hiện tại lại tự cho mình là Đế tộc chính thống, đúng là một gia tộc không biết xấu hổ." 

 Kỳ Húc Sinh mỉm cười không nói lời nào. 

 Cũng chỉ có bọn họ dám nói ở sau lưng. 

 Hiện tại đột nhiên xuất hiện Trần gia Bắc Hoang, làm cho bọn họ cảm thấy ngạt thở, có thể nuôi dưỡng được tiểu bối thiên kiêu ngang tàng như vậy, tuyệt đối không đơn giản. 

 Bọn họ cống hiến thế lực vì sau Tiên Môn viễn cổ, bây giờ tình thế khó xử, Trần gia có thể là sự tồn tại cấm kỵ, Kỳ Húc Sinh nhíu chặt mày rậm: "Suýt chút nữa bị Thiên Cơ các lừa gạt, trêu chọc vào ẩn thế Cổ tộc cường đại như thế này, hậu quả khó mà lường được." 

 Chu Trường Sinh lắc đầu: "Nhiệm vụ của chúng ta là gửi lời, thuận tiện cảnh cáo các tông, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, không cần phải gây thêm phiền toái nữa." 

 Hai vị cường giả Huyền Châu xoay người rời đi. 

 ... 

 Tần Nghê Thường cùng phần lớn thiên kiêu Lăng Vân tông ở trong lầu các nghỉ ngơi, Diệp Hoành và Tiêu Vân phụ trách ở bên ngoài thu thập tình báo, xem thiên kiêu Huyền Châu có hành động gì, hai người bọn họ nghe được muội muội của tiểu sư thúc tới Phượng các, lập tức mang tin tức này về. 

 "Sư tôn, hai người muội muội của tiểu sư thúc cũng xuất hiện tại Phượng các." 

 "Cái gì? Bọn họ ở đâu?" 

 "Bọn họ đi theo Huyền Kiếm tông." 

 "Bây giờ dẫn ta đi." 

 Tần Nghê Thường đích thân đi xem xét. 

 Triệu Phi Yến hơi kinh ngạc, nàng ta còn không biết Trần Mục có muội muội khi nào, ở đây cũng chỉ có Tiêu Vân nhìn thấy hai tỷ muội từ xa. 

 Liễu Mi Nhi cùng Triệu Phi Yến cũng đi theo. 

 Trong tiểu viện trong núi. 

 Trần Dao và Trần Dĩnh sân tu luyện ở trong. 

 Tần Nghê Thường đến đình viện, nhìn thấy Trần Dĩnh và Trần Dao, trong mắt mang theo vẻ vừa mừng vừa sợ. 


 "Nghê Thường tỷ tỷ." 

 Trần Dĩnh hưng phấn chạy đến gần. 

 Tần Nghê Thường xoa xoa đầu Trần Dĩnh, nàng ta khá thích Dĩnh Dĩnh, rất hoạt bát, rất đáng yêu. 

 "Đáng yêu quá, vậy mà lại là muội muội của tiểu sư thúc, mau gọi phi Yến tỷ tỷ." 

 Triệu Phi Yến nghĩ đến Trần Mục khi còn bé. 

 Trần Dĩnh nhớ lời của Bạch Thanh Hoan, không nói chuyện với người lạ, liền không để ý tới Triệu Phi Yến. 

 Triệu Phi Yến rõ ràng rất xấu hổ. 

 Liễu Mi Nhi ở bên cạnh cười ha ha. 

 Dù sao cũng là muội muội của tiểu sư đệ, Tần Nghê Thường vô cùng quan tâm tới các nàng, Phượng các không an toàn như trong tưởng tượng, bắt buộc phải xin chi viện. 

 "Phi Yến, nghĩ cách để sư tôn của ngươi sớm tới Phượng các." Tần Nghê Thường phân phó nói. 

 "Được, sư thúc." 

 Triệu Phi Yến bóp nát hồn ngọc mang theo bên người. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên vẫn đang trên đường, cảm ứng được Triệu Phi Yến bóp nát hồn ngọc, Khương Phục Tiên bỗng nhiên mở mắt ra: "Bọn người Phi Yến khả năng gặp phải rắc rối, chúng ta phải mau chóng đến Phượng các." 

 "Sư tỷ, chúng ta đi." 

 Sau khi Trần Mục nắm giữ quy tắc thuộc tính gió, tốc độ hơn xa trước kia, có thể chân chính làm đến độ đạp gió mà đi, tốc độ so với Băng Điểu nhanh hơn gấp bội. 

 Khương Phục Tiên cùng hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Phượng các. 

 Trong tiểu viện, Bạch Thanh Hoan nhìn Tần Nghê Thường, nghi ngờ nói: "Trần Mục đâu? Hắn không đến?" 

 "Ai mà biết." Mặt mũi Tần Nghê Thường tràn đầy khó chịu. 

 "Ngươi dẫn các nàng tới nơi này làm gì?" 


 Vì ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn, nàng ta muốn thông báo cho Lan Tương Ngọc, để Phượng các chuẩn bị tốt dự tính xấu nhất. 

 Tần Nghê Thường đến tìm Lan Tương Ngọc. 

 Liễu Mi Nhi vừa cười vừa nói: "Ta là đồ đệ của Nghê Thường tỷ tỷ vừa mới rồi kia, ca ca ngươi là tiểu sư thúc của bọn ta, quan hệ của chúng ta rất tốt." 

 Triệu Phi Yến cười nói bổ sung: "Trước kia ta còn từng chăm sóc ca ca ngươi, khi ấy hắn cũng chỉ cao như ngươi vậy, ta từng dẫn hắn ra ngoài chơi."

Bình Luận (0)
Comment