Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 323

 Lạc Tinh Vân nhìn Trần Mục, thiên phú khủng bố như vậy, cho hắn một khoảng thời gian trưởng thành, cả Vạn Tượng đại lục cũng không thể khống chế sự tồn tại của hắn. 

 Sắc mặt của Thẩm Thi Âm ngưng trọng, cảm khái nói: "Hắn vậy mà có thể đánh bại Long Ngạo Trần." 

 Long Ngạo Trần rõ ràng đã ra toàn bộ lá bài tẩy, nhưng mà cho dù có như thế, cũng không thể chiến thắng được Trần Mục. 

 Lão bà bên cạnh Thẩm Thi Âm trầm giọng nói: "Có lẽ hắn có thể đi lên con đường bất khả chiến bại." 

 Ánh mắt nhóm nữ thiên kiêu nóng bỏng, Mộc Lưu Huỳnh nhìn Trần Mục trong mắt có chút thưởng thức, Hỏa Mị càng nũng nịu nói: "Tiểu sư thúc, ta thích ngươi." 

 Xung quanh ném tới một đám ánh mắt địch ý, Hỏa Mị cảm giác được hàn ý, vội vàng sửa miệng: "Không đúng, là sư phụ ta thích ngươi." 

 Mộc Lưu Huỳnh từ phía xa nhìn chằm chằm vào Hỏa Mị, nàng ta đột nhiên cảm giác sau lưng phát lạnh, không chú ý tới sư phụ đến từ khi nào, Hỏa Mị bị dọa đến gần chết. 

 Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Phượng đài lung lay sắp đổ, bọn họ biết chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt. 

 Trên lôi đài, sát ý của Trần Mục không dừng lại, lão giả tóc bạc nghiêm thanh cảnh cáo: "Trêu chọc La Phù Động Thiên, cho dù ngươi có trốn ở Hoang Châu, cũng phải chết không cần hoài nghi." 

 Ở nơi cao, Thẩm Thi Âm cũng khuyên nhủ: "Trần huynh, hãy tha cho người kia, kính xin giơ cao đánh khẽ, thả Long Ngạo Trần một con đường sống." 

 Vẻ mặt của Trần Mục lạnh nhạt nói: "Hôm nay hắn ta nhất định phải chết, ai đến cũng vô dụng." 

 Trần Hạo nhiệt huyết sôi trào, hắn ta biết tam đệ đang báo thù cho bọn họ, vừa rồi Long Ngạo Trần vung kiếm, thiếu chút nữa giết chết bọn họ. 

 Thiên kiêu các tông cũng cảm giác được nhiệt huyết, Trần Mục vậy mà muốn giết chết Long Ngạo Trần, đây chính là thiên kiêu Tiên giới, có bối cảnh kinh người. 

 Cường giả Huyền Châu hai mặt nhìn nhau, lão giả tóc bạc trầm giọng nói: "Các vị, các ngươi đều đứng nhìn? Không sợ La Phù Động Thiên truy cứu các ngươi?” 

 Hơn mười vị Kiếm Thánh cường giả đáp xuống lôi đài, trong đó còn có Chu Trường Sinh, Kỳ Húc Sinh và các cường giả Kiếm Thánh có thể so với thực lực của Cổ Tổ. 

 Nhưng mà cũng có rất nhiều thế lực Huyền Châu đứng nhìn, ví dụ như Thái Thanh Tiên cung cùng Lạc gia. 

 Mộc Lưu Huỳnh tiến lên, thanh thúy nói: "Các vị, lui một bước, biển rộng trời cao..." 

 Trần Mục ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, Mộc Lưu Huỳnh lập tức tự giác ngậm miệng, nàng ta có lòng tốt giúp đỡ hóa giải mâu thuẫn, không nghĩ tới bị hung dữ liếc mắt một cái, Hỏa Mị nhìn thấy biểu cảm ủy khuất của sư phụ thì nhịn không được cười trộm. 

 Chu Trường Sinh bị ép xen vào, trầm giọng nói: "Tiểu hữu, ngươi không biết La Phù Động Thiên kinh khủng ra sao, trêu chọc bọn họ chẳng những ngươi có nguy hiểm, gia đình và bằng hữu của ngươi cũng có nguy hiểm." 

 Trần Mục ghét uy hiếp nhất. 

 Long Ngạo Trần dám động thủ với người nhà của hắn, đã đụng phải vảy ngược của Trần Mục, không giết hắn ta, không thể bình ổn lửa giận trong lòng Trần Mục. 

 Phía xa, trong mắt Trần Hạo mang theo lo lắng, vừa rồi vẫn là thiên kiêu quyết đấu, bây giờ đã có hơn mười Kiếm Thánh đỉnh phong xông lên lôi đài. 

 Trong nháy mắt từ đánh luân phiên biến thành quần ẩu. 

 Trần Dĩnh lớn tiếng nói: "Ca ca cố lên." 

 Nàng ta tin chắc ca ca của nàng ta có thể giành chiến thắng trước tất cả bọn họ. 

 Trần Dao nắm tay, kim quang tràn ngập toàn thân, lúc nàng ta tức giận huyết mạch trong cơ thể đang xao động. 

 Triệu Phi Yên và các tiểu bối không biết làm sao, Tần Nghê Thường đứng ở gần đó, nàng ta tới có chút muộn, không biết vì sao Trần Mục lại tức giận như vậy, nhìn thấy ánh mắt tức giận của tiểu sư đệ nàng ta không dám ngăn cản. 

 Sát ý trong mắt Trần Mục không giảm, hắn nắm chặt Thanh Vân Kiếm, cho dù sẽ trả giá gì, hắn cũng sẽ không để Long Ngạo Trần còn sống rời đi. 

 Đột nhiên. 

 Nhiệt độ trong thiên địa chợt giảm xuống. 

 Tuyết rơi đầy trời. 

 Trần Dĩnh đưa tay đón lấy bông tuyết trong suốt. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Băng sương bao trùm Phượng các, trong mắt đều là tuyết trắng, Phượng đài trải đầy bông tuyết, đôi mắt của cường giả Huyền Châu co rút mạnh, một đám mặt như tro tàn. 

 Bọn họ không muốn đối địch với Khương Phục Tiên. 

 Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tông Chủ điện. 

 Thân ảnh màu tuyết đạp không mà đến, dáng người cao gầy thon dài hoàn mỹ, tiên nhan khuynh thành tuyệt thế, tóc bạc phiêu vũ, váy tuyết lay động, trong đôi mắt xanh thẳm mang theo hàn ý, thiên địa thất sắc. 

 Cho dù là thiên kiêu hay là lão bối cường giả thì trong mắt đều mang theo sợ hãi, cường giả Huyền Châu trên Phượng đài mặt như tro tàn, hàn ý thấu xương đánh úp tới. 

 Trần Dĩnh chớp chớp mắt, nàng ta kéo Triệu Phi Yên bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tò mò: "Đó là Phục Tiên tỷ tỷ sao?" 

 "Đúng vậy." 

 Trong mắt Triệu Phi Yên mang theo kiêu ngạo. 

 "Ta biết nàng ta là Phục Tiên tỷ tỷ." 

 Trần Dĩnh cười rất vui vẻ, Trần Dao cũng nhìn chằm chằm vào Khương Phục Tiên không chớp mắt, so với tiên tử tỷ tỷ trong tưởng tượng của nàng ta còn đẹp hơn. 

 Khương Phục Tiên đi tới gần Phượng đài. 

 Thế lực khắp nơi đều chú ý đến Khương Phục Tiên. 

 Tần Nghê Thường không muốn Lăng Vân tông trêu chọc tới loại quái vật La Phù Động Thiên khổng lồ này, thế lực Tiên giới ảnh hưởng có thể bao trùm cả hạ giới, nếu Khương Phục Tiên giết chết Long Ngạo Trần, tất nhiên sẽ rước phải phiền toái lớn. 

 Mặc dù Long Ngạo Trần sợ hãi nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, có La Phù Động Thiên làm chỗ dựa, Khương Phục Tiên khẳng định không dám tùy tiện động thủ với hắn ta, chờ sau này mang theo cường viện trở về báo thù cũng không muộn. 

 Thẩm Thi Âm khẽ lắc đầu, thiên kiêu Tiên giới như sâu bọ khúm núm quỳ gối, thật là khiến Tiên giới mất mặt, thiên kiêu các tông ở Hoang Châu cũng cảm thấy cực kỳ hả giận.

Bình Luận (0)
Comment