Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 349

 

 Nàng ta trở lại Tiên Chu, chuẩn bị trở về Hoang Châu, hôn ước sắp hết hạn còn phải trở về xử lý, Khương Phục Tiên khẽ vuốt tóc bạc bên tai, dung nhan tuyệt mỹ mang theo ý cười, cuối cùng có thể trở về gặp vị hôn phu, nhìn phương hướng Hắc Thạch thành, mặt mày nàng ta mỉm cười: “Không biết tiểu phu quân có nhớ ta hay không đây." 

 Sau đó Tiên Chu khởi động, không gian vặn vẹo, Khương Phục Tiên biến mất ở Huyền Đô thành. 

 Vô số cường giả Huyền Châu đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cứ như sống sót sau kiếp nạn, Huyền Châu được ngân huy bao bọc sương giá xuất hiện, thay đổi thật sự rất lớn, cho dù là Kiếm Tiên trong truyền thuyết cũng không có lực lượng như thế. 

 Trên cực bắc. 

 Trần Mục thấp thỏm xoay người. 

 Thủy Kỳ Lân ngưng tụ phong tuyết đi về phía hắn, cao cao tại thượng mang theo uy áp cường đại, trên lông mày mang theo khí phách duy ngã độc tôn. 

 Tuyết Kỳ Lân vọt tới, nhưng mà lại xuyên qua thân thể Thủy Kỳ Lân, Trần Mục khôi phục lại bình tĩnh, còn tưởng rằng Thủy Kỳ Lân thật sự xuất hiện. 

 Trước mắt chỉ là dấu ấn năng lượng. 

 "Bái kiến tiền bối!" 

 Trần Mục chắp tay với Thủy Kỳ Lân, cho dù là ấn ký hắn cũng không dám khinh thường. 

 Thủy Kỳ Lân nhìn Trần Mục, trong mắt mang theo thất vọng:"Hậu duệ của Trần gia?" 

 Trần Mục có chút kinh ngạc, Thủy Kỳ Lân chẳng lẽ quen biết tổ tiên Trần gia: "Vãn bối là Trần Mục, không biết có phải là hậu duệ Trần gia trong miệng tiền bối hay không." 

 Thủy Kỳ Lân khẳng định: "Ngươi đúng là hậu duệ Trần gia, nhưng huyết mạch của ngươi rất yếu, rất khó trở thành cường giả Kiếm Trảm Cổ Kim như hắn ta." 

 "..." 

 Trần Mục bị đả kích nói. 

 Thông qua Thủy Kỳ Lân, Trần Mục biết tổ tiên Trần gia cường đại, Kiếm Trảm Cổ Kim, khó có thể tưởng tượng đó là tồn tại cường đại cỡ nào. 

 "Cha, vì sao người lại vứt bỏ con?" Tuyết Kỳ Lân lăn lộn trên mặt đất. 

 Thủy Kỳ Lân cúi đầu nhìn Tuyết Kỳ Lân: "Tiểu Thất, cha có việc rất quan trọng phải làm, ta không thể ở bên cạnh con, con phải dũng cảm lên." 

 Tuyết Kỳ Lân điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, vẫn là tính cách của đứa trẻ, rất đơn thuần. 

 Thủy Kỳ Lân nhìn về phía Trần Mục, trầm giọng nói: "Ta và tổ tiên của ngươi từng sóng vai tác chiến, ngươi có thể giúp ta chăm sóc Tiểu Thất không?" 

 "Không thành vấn đề." 

 Trần Mục đáp ứng rất sảng khoái. 

 Tuyết Kỳ Lân là thần thú thuần chủng, cho dù còn là con non thì cũng có được lực lượng khủng bố. 

 Trần Mục cung kính nói: "Tiền bối, người có thể tiết lộ chút tin tức về tổ tiên Trần gia không." 

 Thủy Kỳ Lân trầm giọng nói: "Ta chỉ là đạo ấn ký, tin tức liên quan đến hắn ta rất có hạn, hắn ta có thể còn sống, chinh chiến ở sâu trong tinh không." 

 Trần Mục nhận được tin tức bạo phát, tổ tiên Trần gia có thể còn sống! 

 "Tiểu Thất, đừng đau lòng, cha sẽ ở sâu trong tinh không chờ các ngươi." Thủy Kỳ Lân an ủi. 

 Tuyết Kỳ Lân vẫn làm nũng lăn lộn như cũ: "Con không cần, cha, người đến đón con." 

 Thủy Kỳ Lân trầm giọng nói: "Cha không trở về được, sâu trong tinh không quay đầu lại không có bờ, con hồi phục trong năm thái bình chớ bỏ qua cơ hội quật khởi." 

 Tuyết Kỳ Lân nhìn về phía Trần Mục, dáng dấp xinh đẹp, hẳn là không phải là người xấu gì. 

 Trần Mục hồi tưởng lại lời Khương Phục Tiên nói, nàng ta muốn đến tinh không xem một chút, hẳn là không phải du lịch đơn giản như vậy, tinh không rốt cuộc ẩn giấu cái gì? 

 Sư phụ cũng từng đề cập tới truyền thuyết về tinh không, đã từng là Chúa tể Hoang Châu, mang theo hạm đội mạnh nhất trong lịch sử Hoang Châu, muốn vượt qua tinh hải, cuối cùng lại lấy thất bại kết thúc, toàn bộ biến mất không thấy. 

 Thế lực Hoang Châu cũng bởi vậy mà xuống dốc. 


 Vẻ mặt của Trần Mục cung kính nói: "Tiền bối, vì sao người lại đi vào tinh không?" 

 Thủy Kỳ Lân ánh mắt sáng như đuốc: "Vệ đạo chi chiến, cường giả chư thiên đều bị ép tham dự, khi chúng vong trận toàn bộ thì cần các ngươi đứng ra." 

 "Vệ đạo chi chiến?" 

 Trần Mục ở Táng Tiên thôn phệ chấp niệm, từng nghe nói có một cỗ lực lượng chém đạo, Thủy Kỳ Lân nói vệ đạo chi chiến chẳng lẽ có liên quan đến cỗ lực lượng kia? 

 "Tinh không đối với ngươi mà nói còn rất xa xôi, tu luyện cho tốt, chờ ngươi có được lực lượng vệ đạo tự nhiên sẽ hiểu được chuyện gì đã xảy ra." 

 Trần Mục khẽ lắc đầu, ngay cả Thủy Kỳ Lân cũng bị vây trong tinh không, hắn bây giờ đi không khác gì chịu chết. 

 "Nếu Tiểu Thất không nghe lời, thì cứ vặn đuôi của nó, đó là nhược điểm của nó." Thủy Kỳ Lân nhắc nhở. 

 Tuyết Kỳ Lân vội vàng kẹp đuôi lại. 

 Trần Mục cười gật đầu: "Tiền bối yên tâm, ta sẽ nuôi dưỡng nàng ta thành một kỳ lân tốt." 

 "Đa tạ." 

 Thủy Kỳ Lân theo gió tiêu tán. 

 "Cha." 

 Tuyết Kỳ Lân lớn tiếng hô. 

 Trần Mục cười nói: "Nhóc con, yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt cho ngươi." 

 Tuyết Kỳ Lân nước mắt lưng tròng, nàng ta rất nhanh đã phấn chấn, sau đó mở miệng, mạnh mẽ hít một hơi, chỉ thấy trên bầu trời có tuyết châu bay tới, viên tuyết châu kia mang theo năng lượng kinh thiên động địa, cho dù là Trần Mục cũng không dám tới gần, lại bị Tuyết Kỳ Lân nuốt vào. 

 Bức màn chắn phong tuyết xung quanh biến mất, ngay cả cấm chế cường đại cũng biến mất: "Tiểu cô nương! Tiểu Thất, cho ta mượn tuyết châu xem?" 

 "Không cho, đây là bổn mạng châu của mẫu thân ta." Tiểu Thất kiêu ngạo ngẩng đầu lên. 

 "Chờ trở về nhà của ta, ca ca mua kẹo hồ lô cho muội, cam đoan muội sẽ thích." 

 Vẻ mặt của Tiểu Thất chờ mong, nàng ta rất nhỏ nhắn, mặc váy nhỏ màu tuyết, đi chân trần, ngồi trên vai Trần Mục, hai tay cầm linh quả Trần Mục cho ăn không ngừng. 

 Trần Mục mang theo nàng ta rời khỏi cực bắc. 

 Nhiệm vụ đánh dấu đã hoàn thành, đã đến lúc trở lại Trần gia, không biết vị hôn thê ở nơi nào, đã lâu lắm không nhìn thấy Khương Phục Tiên, cực kỳ nhớ nhung.

Bình Luận (0)
Comment