Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 352

 

 Đường Uyển thầm hiểu, bà ta vội vàng chuyển sang đề tài khác, cười nói: "Thẩm tử của con còn muốn con giúp Trần Hi xem mắt." 

 Trần Mục lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nương, con nào dám giới thiệu, đại tỷ không hài lòng nhất định sẽ đánh con, sau này nàng ta nhất định có thể tìm được đúng người." 

 Trần Hi năm nay ba mươi tuổi, ở Hắc Thạch thành đã xem như là nữ nhân lớn tuổi, nhưng mà theo Trần gia trở nên mạnh mẽ, tuổi tác đã không còn là vấn đề, tu vi của Trần Hi đạt tới Kiếm Hậu Cảnh, thoạt nhìn vẫn là mười tám tuổi. 

 Gia gia chưa từng thúc giục Trần Hi kết hôn, Trần Uy cũng luyến tiếc nữ nhi gả ra ngoài, ông ta và Từ Yến thương lượng chiêu hiền tế, có tin đồn tiết lộ ra ngoài, thiên kiêu quý tộc đến từ ngũ hồ tứ hải muốn trở thành con rể trần gia, khiến cho Trần Hi rất đau đầu. 

 Trần Hi tạm thời không có ý định thành hôn, bình thường nàng ta bận rộn chuyện làm ăn của tiêu cục, cũng không có bỏ bê tu luyện, mặc dù không có thiên phú nhưng tài nguyên nhiều, cảnh giới tăng lên rất nhanh. 

 Trần Mục ở trong thành mua rau, hàng xóm láng giềng không quá kinh ngạc, mọi người rất nhiệt tình, giới thiệu cho Trần Mục rau củ quả tươi. 

 Mua thực phẩm xong, Trần Mục đến bên ngoài tổng bộ Thuận Phong tiêu cục nhìn thoáng qua, nơi này là gác xếp ba tầng, làm ăn rất tốt, cửa lớn như chợ. 

 Trần Mục không đi vào góp vui. 

 Hắn đi ra ngoài thành xem bọn Trần Dĩnh. 

 Trần Hãn càng ngày càng cao, đã là Bát phẩm Kiếm Hậu, hắn ta bây giờ đã mười ba tuổi, hoàn toàn có cơ hội trở thành cường giả Kiếm Vương trước mười lăm tuổi. 

 Trần Dao đã là cường giả Kiếm Vương, kiếm của nàng ta cực kỳ mạnh, tùy tiện một đạo kiếm quang cũng có thể gọt núi mất nửa đoạn, thực lực của nàng ta đều sắp đuổi kịp Trần Dĩnh. 

 Trần Dĩnh và Tiểu Thất ngồi bàn cược tu luyện, Tiểu Thất là thần thú, không cần tu luyện, chỉ cần theo thời gian chậm rãi trưởng thành là có thể càng trở nên mạnh mẽ. 

 Nếu Tiểu Thất bạo tẩu, ngoại trừ Khương Phục Tiên và Trần Mục ra, chỉ sợ rất khó có người ngăn cản được nó. 

 Lực lượng của Bạch Thanh Hoan khôi phục đỉnh phong, hơn nữa thân thể của nàng ta đến từ Táng Tiên địa, rất bất phàm, lực lượng vượt xa Kiếm Thánh đỉnh phong thông thường. 

 "Bạch tỷ, tỷ không phải là thân thể Địa Tiên sao?" Trần Mục đi tới bên cạnh Bạch Thanh Hoan. 

 Bạch Thanh Hoan có chút ngoài ý muốn: "Ngươi còn biết Địa Tiên? Thân thể này chôn trong phần ngôi tiên quá lâu, vật chất Tiên giới dung nhập vào máu thịt, yếu hơn thân thể của Địa Tiên rất nhiều, nếu như có thể hấp thu lượng lớn vật chất Tiên giới có lẽ có thể lột xác, năm đó thân thể của ta có thể mạnh hơn bộ thân thể này." 

 Trong mắt Trần Mục mang theo khiếp sợ: "Bạch tỷ, chẳng lẽ nói năm đó tỷ là Địa Tiên?" 

 "Tỷ tỷ năm đó chính là Thiên Tiên, thiếu chút nữa vượt qua thiên kiếp, ta có thể sống sót trong thiên kiếp, toàn bộ dựa vào thần hồn kim thuyền ta thoát xác." 

 "Thật lợi hại, Bạch tỷ." 

 Trần Mục lúc trước xem thường Bạch Thanh Hoan, không nghĩ tới nàng ta từng đạt tới phàm trần tuyệt đỉnh, nhưng mà bây giờ muốn khôi phục lại trạng thái năm đó là cực kỳ khó khăn. 

 Hai tay Bạch Thanh Hoan khoanh ngực, rất kiêu ngạo. 

 Trần Mục bày tỏ ý đồ tới đây: "Bạch tỷ, đêm nay ta muốn cùng sư tỷ ăn cơm, ngươi đừng đến góp vui." 

 "..." 

 "Ta cũng không hiếm lạ." 

 Bạch Thanh Hoan đen mặt, Trần Mục đến chào hỏi chính là vì việc này, không khỏi cảm khái nói: "Thật hâm mộ ngươi tuổi còn nhỏ đã bắt đầu hưởng thụ." 

 "Ngươi không hiểu, đây là sinh hoạt." 

 "..." 

 "Ca ca." 


 Trần Dĩnh cảm nhận ca ca tới gần đó, nàng ta mở mắt ra, vui vẻ đứng lên, rất nhanh đã nhào vào trong ngực Trần Mục. 

 Nàng ta vẫn còn thích làm nũng như đứa trẻ, Trần Mục khẽ xoa đầu Trần Dĩnh: "Đừng ham chơi, cảnh giới của Dao Dao cũng sắp đuổi kịp muội rồi." 

 Trần Dĩnh thè lưỡi, cúi đầu bĩu môi nói: "Ca ca, muội đã mười sáu tuổi rồi, nhưng mọi người đều không chuẩn bị lễ trưởng thành cho muội." 

 Trần Mục nhìn Dĩnh Dĩnh xinh đẹp đáng yêu, có chút đau lòng, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Chờ muội cao ngang bả vai của ca ca, mọi người sẽ làm lễ trưởng thành thật náo nhiệt cho muội." 

 "Ca ca, huynh thật cao, muội không thể cao như thế được." Trần Dĩnh mất mát khoa tay múa chân. 

 Trần Mục sờ đầu nàng ta, an ủi: "Qua vài năm nữa muội sẽ lớn lên." 

 Đôi mắt Trần Dĩnh lóe lên ánh sáng. 

 Nàng ta tin tưởng lời ca ca nói, Trần Mục cũng không biết huyết mạch thần tộc của muội muội sẽ thức tỉnh từ khi nào, chỉ có thể dùng thiện ý nói dối để ổn định Trần Dĩnh. 

 Tiểu Thất đạp không mà đến, cái đầu của nàng ta nhỏ nhắn, trên đỉnh đầu có cặp sừng nhỏ trắng lấp ló, vẫy vẫy đuôi, chắp tay sau lưng nói: "Hậu duệ Thần tộc chúng ta, nhân gian năm trăm năm vi xuân, nhân gian năm trăm năm vi thu, ta ba tuổi tương đương với nhân tộc sáu ngàn tuổi." 

 Trần Mục không chút kinh ngạc, Trần Dĩnh che miệng, may mắn nói: "Cũng may ta không phải hậu duệ Thần tộc." 

 "Dĩnh Dĩnh, tu luyện cho tốt, ca ca còn có việc bận." Trần Mục xoa xoa đầu Trần Dĩnh. 

 Trần Dĩnh tràn đầy động lực nói: "Ca ca, muội sẽ tu luyện thật tốt, muội muốn bảo vệ muội muội." 

 "Ca ca tin tưởng muội." 

 Trần Dĩnh, Trần Dao còn có Trần Hãn, bọn họ đều rất nghe lời, có Bạch Thanh Hoan chỉ điểm bọn họ tu hành Trần Mục cũng không cần quan tâm. 

 Khương Phục Tiên không muốn bại lộ quan hệ thân mật, nàng ta lo lắng sẽ mang đến phiền toái cho Trần Mục và Trần gia. 

 Thế lực Tiên giới muốn nhằm vào nàng ta, Khương Phục Tiên muốn một mình gánh vác tất cả, không công khai hôn ước chính là bảo vệ Trần Mục và Trần gia. 

 Trần Mục còn tưởng rằng Khương Phục Tiên ngại ngùng. 

 Khương Phục Tiên đang ngồi ngay ngắn trong đình viện, trên bàn đá trước mặt bày trường cầm bạch ngọc, ngón tay nhỏ nhắn của nàng ta gảy dây đàn, tiên âm lượn lờ, Trần Mục nghe như si như say, còn có tiếng hát tuyệt vời vang lên. 

Bình Luận (0)
Comment