Chủng (1)
Lúc Trần Mục trấn áp Mộ Hồng Liên, từng thu được ghi chép có liên quan đến tiên chủng, tiên chủng bình thường được Kiếm Thánh và Kiếm Tiên sử dụng lúc giao thời, trở thành Kiếm Tiên chân chính, tiên chủng liền mất đi giá trị, tiên chủng đỉnh phong có thể đi theo kí chủ không ngừng mạnh lên, giống như bản mệnh kiếm, có thể nói là không có giới hạn.
Tiên huyết, tiên cốt, tiên hỏa, tiên kim đều có thể là tiên chủng, có rất ít tiên chủng có thể đi theo kí chủ không ngừng mạnh lên, đa số tiên chủng đều có cực hạn, thậm chí sẽ trở thành ràng buộc của tu tiên giả.
Trong cơ thể Trần Mục cũng có tiên chủng, có điều hạt tiên chủng này chỉ có thể giúp hắn trở thành Tam phẩm Huyền Tiên, nếu như có thể có được Hồng Mông tiên chủng, tiên lực của hắn chắc chắn không chỉ là Tam phẩm Huyền Tiên, khẳng định sẽ càng mạnh hơn.
"Tiểu sư đệ, cười ngốc cái gì?"
"Sư tỷ, bởi vì tỷ xinh đẹp."
"Chỉ thích nói dối."
Giữa ngón tay Trần Mục xuất hiện Huyễn Điệp.
Huyễn Điệp nhanh chóng bay tản ra khắp nơi, hiện tại niệm lực của hắn cực kỳ mạnh, Huyễn Điệp có thể bay khắp toàn đảo.
"Tiếp tục đánh cờ."
Khương Phục Tiên không có để ý.
Trần Mục mặt dày mày dạn hỏi: "Sư tỷ, lần này tỷ dự định lúc nào thì hôn?"
"Chờ trở về đánh đệ một trận."
"Tại sao chứ?"
"Đệ nói, đánh là thương."
Khương Phục Tiên chớp mắt, nụ cười xinh đẹp đáng yêu.
Trần Mục chăm chú nhìn vị hôn thê.
"Sư tỷ, tỷ thật đáng yêu."
"Ta nghiêm túc đó."
"Sư tỷ, không phải chứ..."
Trần Mục hoảng sợ cả người toát mồ hôi lạnh, vừa rồi không nên trực tiếp nhận thua, hẳn là nên tiếp tục kéo dài thời gian.
"Gạt đệ thôi."
Ánh mắt Khương Phục Tiên đắc ý.
Trần Mục cười lắc đầu, trêu ghẹo nói: "Tần sư tỷ nói đúng, đệ chơi không lại sư tỷ."
"Tần sư muội chỉ thích châm ngòi, sư tỷ cũng chưa từng tính kế tiểu sư đệ, chúng ta ở bên nhau đều là do đệ tự nguyện." Nét mặt của Khương Phục Tiên nghiêm túc.
Trần Mục tiếp tục trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, dù sao đệ cũng là cỏ non, hiểu lầm rất bình thường."
Khương Phục Tiên trừng đôi mắt xinh đẹp, nàng ta nhấc quân cờ lên, làm ra động tác muốn đập Trần Mục.
Trần Mục liền vội vàng che mặt: "Sư tỷ, tỷ đừng nóng giận, đệ là trâu già."
Khương Phục Tiên bật cười thành tiếng: "Sư tỷ đều ghi nhớ hết, về trên thuyền xem ta xử lý đệ như thế nào."
"Trên giường? Không tốt đâu."
"Tiểu sư đệ, không muốn sống nữa?"
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của vị hôn thê, Trần Mục biết nếu còn nhây nữa thì đoán chừng Khương Phục Tiên sẽ muốn lật bàn cờ: "Sư tỷ, lần này đệ phải thắng tỷ."
Tới gần giữa trưa.
Huyễn Điệp của Trần Mục có phát hiện, có chỉ Huyễn Điệp tiến gần tới chỗ hoang địa màu đen bị chôn vùi, chỗ đó có cấm chế tồn tại, có lẽ chính là minh địa.
Bàn cờ trước mắt này phải dừng lại, Trần Mục nhíu mày: "Sư tỷ, đầu đệ có hơi choáng váng, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện nhìn xem phong cảnh của Đông Thắng đảo."
Khương Phục Tiên thu hồi bàn cờ: "Được thôi, sư tỷ sẽ nhớ lấy bàn cờ này, trở về chúng ta đánh tiếp."
Trần Mục và Khương Phục Tiên rời khỏi Kính Nguyệt hồ.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Bọn họ vừa rời khỏi Kính Nguyệt hồ, cường giả của Đông Thắng tiên các liền chú ý đến, Hạ Tử Hàm ở gần đó lập tức chạy đến: "Tiền bối, các ngươi muốn đi?"
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười: "Tùy tiện đi dạo một chút, yên tâm, chúng ta chỉ ra ngoài xem thôi."
Hạ Tử Hàm nhiệt tình nói: "Hai vị tiền bối, ta có thể dẫn các ngươi du ngoạn ở trên đảo."
"Không cần."
Vẻ mặt Khương Phục Tiên lạnh nhạt.
Nàng ta không thích có người quấy rầy.
Hạ Tử Hàm cúi đầu: "Vậy hai vị tiền bối có cần thì có thể tùy thời gọi ta."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Đám người Trần Mục đi về hòn đảo phương nam, Hạ Tử Hàm đi theo phía sau bọn họ.
Bọn họ rất mau rời khỏi địa bàn của Đông Thắng tiên các, đằng sau còn có không ít cường giả Kiếm Thánh đi theo.
Triệu Vũ không có cưỡng ép giữ Khương Phục Tiên lại Đông Thắng tiên các, hắn ta lo rằng chỉ dựa vào Đông Thắng tiên các thì không có cách nào thắng được Khương Phục Tiên, để cho an toàn, vẫn là tiếp tục chờ cường giả của các thế lực siêu phàm khác đến đây.
Trước minh địa hoang vu u ám.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời dừng lại.
Hạ Tử Hàm vội vàng nhắc nhở: "Tiền bối, phía trước là minh địa, vô cùng nguy hiểm."
Không cần nàng ta nhắc nhở, Trần Mục và Khương Phục Tiên đều biết phía trước có vấn đề, minh địa có màu đen, đồng bằng chung quanh không có một ngọn cỏ.
"Nơi này là địa bàn của ai?"
"Minh địa có tử khí, còn có nguyền rủa tai ách, là vùng đất không có chủ, các đại gia tộc đều không muốn, đến ngay cả cường giả Kiếm Thánh cũng không dám đặt chân tới nơi này."
Hạ Tử Hàm thành thật trả lời.
Nơi xa, Lâm Nhạc cau mày, nghĩ thầm Hạ Tử Hàm thật sự là không hiểu chuyện, phải nên để bọn họ xông vào minh địa: "Nhiễm tử khí của minh địa thì cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong cũng đều thối rữa."
Trần Mục và Khương Phục Tiên tới biên giới minh địa.
"Tử khí nặng nề."
"Trong này thầm giấu huyền cơ."
Khương Phục Tiên quan sát minh địa ở trước mặt.
"Thật sự đáng sợ như vậy sao?" Trần Mục cố ý đặt chân vào minh địa, hắn vượt qua hồng tuyến.
Cách đó không xa vẻ mặt của các cường giả đều khiếp sợ.
Nơi sâu trong minh địa đột nhiên nổ tung, sương đen tràn ngập, tử khí trùng thiên, rất nhanh có tử quang vượt qua tử khí màu đen, đó chính là Hồng Mông tiên chủng.
Trần Mục khẽ nhíu mày, không nghĩ tới Hồng Mông tiên chủng sẽ dùng phương thức như thế này để xuất hiện, khi ấy Hoang Thần Giáp cũng là đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Những tạo hóa này giống như vốn dĩ đã ở ngay tại nơi đây.
Hạ Tử Hàm bị dọa sợ không nhẹ, xa xa cường giả của Đông Thắng tiên các đều cực kỳ hoảng sợ, tử quang ngút trời, toàn bộ Lam Hải Tiên Cảnh đều có thể nhìn thấy.