Khương Phục Tiên muốn giúp đỡ Hạ Tử Hàm làm các chủ của Đông Thắng tiên các, tất nhiên phải giúp nàng ta xử lý chướng ngại, Lâm Vô Địch và Triệu Vũ bị phế sạch tu vi ngay tại chỗ, trong cơ thể của những lão bối cường giả còn lại đều lưu lại cấm chế, nếu như làm trái lời, thân tử đạo tiêu.
Tiểu bối còn lại bị dọa sợ run lẩy bẩy.
Hạ Tử Hàm vẫn đang lơ mơ, trước giờ nàng ta chưa từng nghĩ tới có ngày có thể trở thành các chủ của Đông Thắng tiên các.
Khương Phục Tiên là đối tượng sùng bái của Hạ Tử Hàm, có thể được Khương tiền bối trọng dụng, nàng ta vô cùng kiêu ngạo.
Trước đó thời điểm tranh đoạt Hồng Mông tiên chủng, Hạ Tử Hàm đã bất mãn với các chủ Triệu Vũ, nhìn thấy các chủ bị phế, trong lòng còn rất vui vẻ.
Kính Nguyệt hồ, Khương Phục Tiên và Hạ Tử Hàm ngồi ở ven hồ nói chuyện phiếm, bàn giao chút việc quan trọng.
Khương Phục Tiên bảo Hạ Tử Hàm làm sáng tỏ với bên ngoài rằng nàng ta không phải Ma Thần, phải nghĩ cách đem tin tức này truyền khắp Vạn Tượng đại lục, thậm chí là truyền đến tai thế lực Tiên giới.
Thuận tiện để Hạ Tử Hàm tiếp quản Thái Cổ tiên các và Long Môn tiên các, về sau có lẽ còn có ích.
Hạ Tử Hàm có chút hoảng.
Để cho nàng ta làm các chủ của Đông Thắng tiên các đã là thụ sủng nhược kinh rồi, còn muốn khống chế Thái Cổ tiên các cùng Long Môn tiên các, nàng ta nào có bá lực như thế.
Cho dù sau lưng có Hạ gia chống đỡ, cũng không dám đồng thời khống chế ba đại thế lực, Hạ Tử Hàm không dám nói không được, chỉ có thể căng da đầu đáp ứng.
Nàng ta không muốn khiến cho Khương Phục Tiên thất vọng.
Cho tới tận khi chạng vạng tối, Khương Phục Tiên giao phó xong tất cả mọi chuyện, Hạ Tử Hàm mới rời khỏi Kính Nguyệt hồ, nàng ta cảm giác được áp lực cực kỳ lớn, bởi vì có Khương Phục Tiên giúp đỡ cho nàng ta, cho nên mới tiếp nhận khiêu chiến.
Trần Mục đi tới sau lưng vị hôn thê, bóp vai cho nàng ta, cười hỏi: "Sư tỷ, xử lý những chuyện này có phải còn mệt hơn so với đánh nhau không?"
"Đương nhiên."
"Chuyện có thể sử dụng kiếm để giải quyết là đơn giản nhất."
Cũng không phải là thân thể mỏi mệt, chủ yếu là lãng phí tinh thần, nàng ta không có phàn nàn với vị hôn phu.
"Sư tỷ, đệ chuẩn bị đi Tử Nguyệt đảo."
"Dự định song tu với nàng ta?"
"Nào dám, nàng ta đưa tạo hóa của Hồng Mông động quật, sau đó đệ giúp nàng tôi thể, đệ cảm thấy cũng được."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, sau đó dựa vào Trần Mục, nhắc nhở: "Có tạo hóa sẽ không hời đến đệ, Hồng Mông động quật chắc chắn không đơn giản, phải chú ý."
"Sư tỷ, đệ sẽ chú ý."
Trần Mục không có lơ là, dù cho nắm giữ Hồng Mông tiên chủng, cũng không có kiêu ngạo tự mãn.
Hắn từng thấy vị hôn thê giao thủ cùng cường giả Tiên giới, hiểu rõ bản thân còn cần nỗ lực.
"Đừng chỉ bóp vai, chân ta cũng nhức." Khương Phục Tiên bỗng nhiên mở miệng, Trần Mục sửng sốt tại chỗ, động tác trên tay cũng dừng lại.
Khương Phục Tiên nhướng mày nói: "Thế nào, đệ còn không vui lòng, sư tỷ khổ cực như vậy,..."
"Nguyện ý, nguyện ý."
Trần Mục vội vàng đồng ý.
Khóe miệng Khương Phục Tiên giương lên độ cong mê người.
Từ nhiều năm trước Trần Mục đã thích cặp chân ngọc bóng loáng kia của vị hôn thê, Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta đi tới ven hồ rửa chân, kỳ thật ngọc trắng không tì vết, không nhiễm trần thế, nhưng mà rửa sạch thì càng khỏe mạnh hơn.
Chân ngọc vương giọt nước óng ánh.
Rất nhanh giọt nước đã biến thành sương lạnh tan mất.
Hai người ngồi xuống mặt đối mặt.
Tay trái Khương Phục Tiên nắm thành quyền chống ở bên mặt, tay phải bình phương trên ghế, đôi chân trắng như tuyết đặt ở trên đùi Trần Mục, tư thế lười biếng.
"Sư tỷ, chân của tỷ nuột quá."
"Bảo đệ bóp, không phải bảo đệ sờ."
Khuôn mặt Khương Phục Tiên mang theo vẻ hờn dỗi.
Sau khi Trần Mục sờ xong bắt đầu bóp chân, hắn dùng linh lực làm ấm chân ngọc của vị hôn thê, Khương Phục Tiên cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp.
Ấm áp từ lòng bàn chân lan ra khắp toàn cơ thể.
Khương Phục Tiên cảm thấy rất thoải mái.
"Tùy tiện xoa xoa là được rồi."
Nàng ta không muốn Trần Mục lãng phí linh lực.
"Sư tỷ, tỷ chính là vị hôn thê của đệ, nương của đệ bảo đệ phải hầu hạ tỷ cho tốt."
Nụ cười của Trần Mục như ánh nắng mặt trời.
Khương Phục Tiên cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Trần Mục bóp xong chân trái lại đổi sang chân phải, rất nhanh hai chân ngọc trắng nõn trở nên bóng loáng phớt đỏ.
Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục dịu dàng, nhìn hắn lớn lên, càng ngày càng thành thục hiểu chuyện, không kìm nổi lòng mở miệng: "Vị hôn phu của ta thật tốt."
"Vị hôn thê của đệ cũng tốt." Trần Mục ngẩng đầu nhìn Khương Phục Tiên đầy thâm tình, trong con ngươi trong veo phản chiếu tiên tử váy tuyết khuynh thành tuyệt thế.
Hai người đồng thời cười ra tiếng.
"Cám ơn tiểu sư đệ."
"Thật ra chân của sư tỷ không mỏi."
Khương Phục Tiên thu hai chân lại, sau đó xỏ giày đứng dậy, Trần Mục trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, đệ bỏ công như vậy, dù thế nào thì tỷ cũng phải hôn hai cái."
"Hôn hai cái?"
Khương Phục Tiên nhẹ giọng nỉ non, suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Hôn hai cái làm sao mà đủ?"
Nàng ta bước qua, liền hôn Trần Mục năm cái, Trần Mục cảm thấy cái trán lành lạnh, rất vực dậy tinh thần.
"Ba lần trong đó là do đệ đánh cờ thua."
"Sư tỷ, tỷ hôn thật qua loa."
"Hừ, hôn nhiều rồi, không có cảm giác?"
"Có, hiện tại đệ đều tê cả da đầu đây."
Trần Mục xếp bằng tu luyện ở ven hồ.
Lúc hắn tu luyện toàn thân tràn ngập sương tím, Khương Phục Tiên ngồi bên cạnh hắn, hai người đồng thời vận chuyển Hô Hấp pháp, không biết có phải do nguyên nhân của Hồng Mông tiên chủng hay không, tốc độ tu luyện của Trần Mục tăng vọt lần nữa.
Đạo gông xiềng thứ tám của bản mệnh kiếm có dấu hiệu buông lỏng, Hồng Mông tiên chủng cũng đang mạnh lên, Hồng Mông Tử Khí du động qua lại trong cơ thể hai người.
Hiệu quả tu luyện như thế này mạnh hơn đơn phương sử dụng tử khí tôi thể nhiều, hai ngày trôi qua, tiền chuộc của Long Môn tiên các và Thái Cổ tiên các cũng được đưa tới.