Trần Mục duỗi hai tay ra, hắn thúc đẩy Hồng Mông tiên chủng, hai tay lập tức xuất hiện tử hỏa, đó là Hồng Mông tiên lực, hang động ở xung quanh đều đang theo đó mà chấn động, không gian chung quanh cũng đều theo đó mà vặn vẹo.
Hồng Mông tiên chủng cực kỳ dễ khống chế.
Tiếp đó Trần Mục chuẩn bị khống chế thạch tháp, thời điểm hắn chuyển động thạch tháp, năng lượng đáng sợ từ trong thạch tháp phóng ra, năng lượng ngang tàng vô tình đánh thẳng vào ngũ tạng lục phủ của hắn.
Da thịt Trần Mục không ngừng rạn nứt, có sương tím tràn ra ngoài, sức mạnh của thạch tháp quá đáng sợ, thân thể Trần Mục suýt chút nữa đã bị xé rách, may mà nhục thân của hắn đủ mạnh, miễn cưỡng có thể chống được cú đánh của năng lượng thạch tháp.
Khương Phục Tiên nhấc tay lên, ánh bạc bao phủ lấy cả người Trần Mục, Hồng Mông tiên chủng cũng phóng ra ánh sáng tím, thạch tháp khôi phục lại bình tĩnh.
"Nguy hiểm thật!"
Trần Mục sợ bóng sợ gió một trận.
Thạch tháp có năng lượng rất khó khống chế.
Khuôn mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Tiểu sư đệ, bây giờ đệ vẫn chưa có cách nào lay động được chí bảo như thế trong cơ thể, nếu như nhục thân có thể tiếp nhận cỗ năng lượng này, thì có thể sánh ngang với Cổ Thần Chân Tiên, nhục thân có hoàn mỹ đến đâu, không trải qua thiên kiếp, cũng đều là bình hoa, đều sẽ mục nát, lần sau chú ý một chút."
"Sư tỷ, đệ hiểu rồi."
Trần Mục ghi nhớ ở trong lòng, hắn trầm giọng nói: "Sư tỷ, hoàn cảnh nơi này rất thích hợp để tu luyện, đệ muốn ở chỗ này ổn định thạch tháp với tiên chủng."
"Ta giúp đệ."
Khóe miệng Khương Phục Tiên mang theo nụ cười nhàn nhạt, nếu như vị hôn phu có thể khống chế được thạch tháp, liền có thể gia tăng át chủ bài bảo mệnh, không chỉ có thể trấn áp phàm trần tuyệt đỉnh, cho dù đối mặt với Chân Tiên Tiên giới thì cũng có thể bảo mệnh.
Tay phải của Khương Phục Tiên hơi đưa lên, mặt đất dâng lên đạo đài băng tuyết, hai người ngồi xếp bằng ở trên băng đài, Hồng Mông Tử Khí qua lại trong thân thể hai người, còn có ánh bạc thần bí tẩy lễ cho nhục thân của Trần Mục, nhục thân của hắn không ngừng trải qua các loại năng lượng tẩy lễ, sớm đã siêu phàm, cho dù là Thiên Tiên lột xác đời thứ hai cũng không thể so sánh được với hắn.
"Sư tỷ, tỷ định khi nào thì lột xác?"
"Lột xác có thể có chỗ tốt gì?"
Trần Mục và Khương Phục Tiên dùng thần niệm giao lưu, bọn họ đều đang ở đỉnh phong, bây giờ chẳng có ai lại ở trước đỉnh phong lựa chọn lột xác đời thứ hai.
Bình thường đều là trải qua tuổi già sau đỉnh phong, mới lựa chọn lột xác đời thứ hai.
Trần Mục muốn lột xác đời thứ hai, như vậy thì nhục thân liền có thể tăng lên trên diện rộng: "Sư tỷ, đến lúc đó chúng ta cùng lột xác."
Hắn muốn mạnh lên, không muốn sống tạm bợ.
"Đến lúc đó rồi nói sau, vả lại sau khi sư tỷ thức tỉnh huyết mạch Thần tộc, có thể từ bỏ việc tu tiên."
Khương Phục Tiên khống chế thần lực càng ngày càng hoàn mỹ, gần đây nàng ta rất ít khi dùng linh lực, đối với nàng ta mà nói xác thực không cần phải phí sức tu tiên.
Mặc dù chỉ là thân thể bán thần, nhưng Thần tộc bất tử bất diệt, Khương Phục Tiên cũng không phải là không muốn tiếp tục tu tiên, mà là muốn đem tất cả tài nguyên cho Trần Mục, trợ giúp vị hôn phu tu tiên.
Bảy ngày sau.
Nguyệt Linh Hi đợi ở bên ngoài rất sốt ruột, bọn họ đi vào không có động tĩnh, Tử sơn rất đặc biệt, cũng không có cách nào biết được tình huống bên trong hang động.
Chỗ sâu nhất trong hang động.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời mở mắt ra.
Trong Kiếm Cung của Trần Mục, đạo gông xiềng thứ tám đã bị kéo đứt, hắn bước vào Cửu phẩm Kiếm Thánh, bản mệnh kiếm tăng vọt đến chín trăm linh năm trượng.
Trong tàng thư của Mộ Hồng Liên có bao gồm ghi chép về Kiếm Tiên và Đại Kiếm Tiên, ngay cả Đại Kiếm Tiên mạnh nhất cũng không có bản mệnh kiếm dài chín trăm trượng, chỉ có thượng phẩm Kiếm Quân có thể đạt đến chín trăm trượng, chiều dài nghịch thiên, nhưng mà cường độ không đuổi kịp Kiếm Tiên.
Dù sao thì bản mệnh kiếm của Trần Mục cũng là linh lực, mà Kiếm Tiên và Đại Kiếm Tiên có là tiên lực.
Trần Mục chỉ cần thành công độ qua thiên kiếp, là có thể trực tiếp vượt qua Kiếm Tiên cùng Đại Kiếm Tiên, trở thành thượng phẩm Kiếm Quân, thậm chí là sự tồn tại càng mạnh hơn.
Gương mặt của Khương Phục Tiên mang theo nụ cười mỉm: "Không tồi, hai mươi tuổi trở thành Cửu phẩm Kiếm Thánh, còn mạnh hơn sư tỷ rất nhiều."
Trần Mục nhoẻn miệng mỉm cười, nghiêm túc nói: "Sư tỷ, đệ có thể có thành tựu như hiện tại, công lao của tỷ là lớn nhất, nếu như không có tỷ cổ vũ đệ tu hành, có lẽ bây giờ đệ vẫn đang ở nhà chăm muội muội."
"Ta còn không biết đệ sao."
"Đệ hơn phân nửa là vẫn muốn chăm muội muội."
Khương Phục Tiên cười nhướn nhướn mày.
"Ha ha ha, sư tỷ, vị hôn thê quan trọng hơn việc chăm muội muội." Trần Mục cười trả lời.
Khuôn mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười.
Trần Mục duỗi tay, thạch tháp xuất hiện tại lòng bàn tay, hiện tại hắn có thể tùy ý khống chế thạch tháp, đây là con át chủ bài cường đại, mặc dù còn chưa quen thuộc với công năng, nhưng mà dùng để đập người, hiệu quả hẳn là không tệ.
"Sư tỷ, chúng ta ra ngoài đi."
Trần Mục chuẩn bị ra ngoài giúp Nguyệt Linh Hi tôi thể.
Trong mắt Nguyệt Linh Hi ẩn chứa sự mừng rỡ, hai tay để ở trước ngực, thẹn thùng nói: "Tiểu sư thúc, ngươi thật tốt, thực tình cảm tạ ngươi."
Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm Nguyệt Linh Hi.
Lão yêu nữ vậy mà lại dám giả vờ làm manh muội.
Sau lưng Nguyệt Linh Hi đột nhiên phát lạnh, còn tưởng rằng là Khương Phục Tiên cảnh cáo nàng ta đừng có giở trò, nàng ta dẫn hai người tới sơn cốc của Tử Nguyệt tiên các.