Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 406

 

 “Sư muội, ngươi nói nên mặc y phục như thế nào thì phù hợp?” Nụ cười của Khương Phục Tiên rất đẹp. 

 Tần Nghê Thường có chút thất thần, thường ngày Khương Phục Tiên cao ngạo bá đạo, làm gì có chuyện ôn hòa như bây giờ, đột nhiên cảm thấy nàng ta thật dịu dàng tốt đẹp. 

 Khương Phục Tiên vô cùng xem trọng cuộc gặp gỡ lần này, muốn để lại ấn tượng tốt cho người nhà của Trần Mục. 

 Tần Nghê Thường mặt mày tươi cười, chân thành nói: “Sư tỷ, tỷ mặc cái gì cũng đều đẹp.” 

 Khương Phục Tiên cảm thấy bộ váy tuyết chạm đất này không thích hợp, muốn mặc y phục hiền hòa một chút, vì vậy đã để Tần Nghê Thường giúp nàng ta chọn ra bộ y phục phù hợp trong đám váy áo. 

 Nói đến chọn y phục, Tần Nghê Thường có rất nhiều kinh nghiệm, nàng ta dạy Khương Phục Tiên cách phối y phục như thế nào, hai nữ nhân hiếm thấy có được chủ đề tương đồng. 

 Khương Phục Tiên không ngừng muốn chọn y phục, còn muốn chuẩn bị quà vật, mỗi món đều được chọn lựa tỉ mỉ, phải mất một khoảng thời gian mới có thể đi Hắc Thạch thành. 

 Huyền Châu, Thiên Huyền sơn mạch. 

 Xung quanh núi non trùng điệp, linh khí chung quanh rất nồng đậm, Thiên Kiếm tông ở chỗ sâu trong sơn mạch, phóng tầm mắt nhìn ra, cung điện liên miên nhấp nhô. 

 Đám người Trần Mục đã đến bên ngoài Thiên Kiếm tông. 

 Quy mô của Thiên Kiếm tông cực lớn, nội tình rất sâu, Trần Mục cảm nhận được có một luồng biến động vô cùng mạnh, không kém gì những lão tổ trong Lan Hải Tiên Cảnh kia. 

 “Bạch tỷ, Thiên Kiếm tông này mạnh hơn Huyền Kiếm tông không chỉ có một chút.” Trần Mục nói đùa. 

 Bạch Thanh Hoan bĩu môi, hừ lạnh nói: “Hừ, nếu không phải Bạch tỷ tỷ của ngươi độ kiếp thất bại, Huyền Kiếm tông làm sao có thể kém hơn Thiên Kiếm tông, vẫn do những đồ tử đồ tôn kia của ta không chịu tranh giành.” 

 Trong lúc bọn họ nói chuyện, bên trong Thiên Kiếm tông xuất hiện một cường giả trung niên cả người mặc áo bào màu vàng, sau lưng còn có mười mấy vị tiền bối cường giả, bọn họ dồn dập khom mình hành lễ với Trần Mục và Bạch Thanh Hoan. 

 Trung niên kim bào kính cẩn nói: “Tại hạ Tiêu Đằng, là trưởng lão của Thiên Kiếm tông, không biết hai vị đạo hữu đến Thiên Kiếm tông của chúng ta là có chuyện gì.” 

 Trần Mục chắp tay: “Lăng Vân tông, Trần Mục, muốn tiến vào Thiên Huyền điện nhìn xem, xin hãy tạo điều kiện.” 

 Tiêu Đằng nghe vậy thì hơi kinh ngạc, hắn ta cẩn thận đánh giá Trần Mục, không khỏi sinh lòng kính nể, trông vẫn còn rất trẻ, lại có tiên phong đạo cốt, còn tưởng rằng là cường giả Địa Tiên đã sống hai đời, không ngờ hắn lại là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông. 

 Bọn họ biết tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, nghe nói hắn có thiên phú dị bẩm, không ngờ lại mạnh như vậy. 

 “Việc này Tiêu mỗ không thể định đoạt được, cần phải xin chỉ thị của tông chủ, hai vị xin chờ một lát.” Tiêu Đằng chắp tay, chuẩn bị đi thông báo với tông chủ đang bế quan. 

 Có lão bối cường giả đứng ra nói: “Thiên Huyền điện cần phải có Thiên kiếm và Huyền kiếm mới có thể mở cửa, cho dù tông chủ đồng ý, không có Huyền kiếm cũng không thể nào mở được.” 

 Bạch Thanh Hoan nhàn nhạt nói: “Huyền kiếm đang ở chỗ ta, mau đi thông báo với tông chủ của các ngươi.” 

 Cường giả của Thiên Kiếm tông lộ vẻ chấn kinh. 

 Tiêu Đằng có hơi ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Không biết quý danh của tiên tử, Huyền kiếm thật sự ở trong tay ngươi?” 

 “Ta là Bạch Thanh Hoan.” 

 Bạch Thanh Hoan nói năng có khí phách. 

 Cường giả của Thiên Kiếm tông hai mặt nhìn nhau. 

 Trần Mục không nhịn được cười, xem ra thời đại của Bạch Thanh Hoan quá xưa cổ, đến mức cường giả của Thiên Kiếm tông đều chưa từng nghe nói đến tên của nàng ta. 


 Trần Dĩnh và Tiểu Thất gãi đầu theo. 

 Bạch Thanh Hoan hơi bĩu môi, trầm giọng nói: “Mặc Thành Quy, nếu như chưa chết thì ra đây.” 

 Nàng ta dùng linh lực bao bọc âm thanh truyền vào Thiên Kiếm tông, các cường giả của Thiên Kiếm tông đều bị dọa không nhẹ, nàng ta lại dám gọi thẳng tục danh của lão tổ. 

 “Sư muội, không ngờ ngươi vẫn còn sống.” Giọng nói khàn khàn truyền ra từ chỗ sâu trong Thiên Kiếm tông, lão giả mặc y phục màu xám trong nháy mắt đã đi tới gần. 

 Đôi mắt Trần Mục hơi ngưng lại, Súc Địa Thành Thốn, ở thời đại bây giờ cường giả có thể thành thục loại thần thông này có thể đếm được trên đầu ngón tay, lão giả tóc trắng thân hình khom còng trước mắt này rất không đơn giản. 

 Mặc Thành Quy không thua kém gì những lão tổ bên trong Lan Hải Tiên Cảnh kia, thời kỳ đỉnh phong có thể càng mạnh hơn. 

 Bạch Thanh Hoan khoanh hai tay trước ngực: “Lão bất tử ngươi vẫn còn chưa chết, ta chết thế nào được.” 

 Tiêu Đằng và đám cường giả của Thiên Kiếm tông hành lễ với Mặc Thành Quy, cung kính nói: “Bái kiến lão tổ.” 

 Trong mắt của bọn họ đầy vẻ chấn kinh, nữ tử trước mắt thế mà lại là sư muội của lão tổ, khó mà tin được, Bạch Thanh Hoan trông vẫn rất trẻ tuổi. 

 Mặc Thành Quy khẽ gật đầu, ông ta nhìn Bạch Thanh Hoan, dáng vẻ của sư muội mặc dù đã thay đổi, nhưng tính tình lại không hề thay đổi, ông ta lại nhìn sang Trần Mục, không khỏi kinh thán: “Hậu sinh khả úy.” 

 Tiếp sau đó lại nhìn sang Trần Dĩnh và Tiểu Thất, trong đôi mắt vẩn đục hiện lên ý cười, không khỏi cảm khái: “Thiên kiêu xuất hiện giống như măng mọc sau mưa, sư muội, thời đại huy hoàng mà sư tôn tiên đoán có lẽ đã đến.” 

 Bạch Thanh Hoan bĩu môi: “Có lẽ vậy, tiểu đệ của ta muốn vào Thiên Huyền điện, phiền ngươi tạo điều kiện.” 

 Trần Mục cười lên tiếng: “Tiền bối, vãn bối muốn vào Thiên Huyền điện xem thử, vẫn mong được phê chuẩn.” 


 Thiên kiếm nằm trong tay tông chủ Tề Phong, Tiêu Đằng đánh thức tông chủ đang bế quan, người sau nghe nói là mệnh lệnh của lão tổ tông thì lập tức cầm lấy Thiên kiếm, dẫn theo đám Trần Mục đi về phía cấm địa của Thiên Kiếm tông. 

 Thiên Kiếm tông, cấm địa sơn cốc, Thiên Huyền điện đã ở đây không biết bao nhiêu năm, ngay cả Bạch Thanh Hoan và Mặc Thành Quy cũng chưa từng đặt chân đến Thiên Huyền điện. 

 Trong sơn cốc tràn ngập mây mù. 

 Lúc Tề Phong và Bạch Thanh Hoan lấy Thiên kiếm và Huyền kiếm ra, ngay lập tức, mây mù trong sơn cốc biến mất, Thiên Huyền điện hiện ra trước mắt mọi người.

Bình Luận (0)
Comment