Thiên Huyền điện, cứ cách nghìn năm mới có thể mở cửa một lần, chỉ có các đời tông chủ mới có thể ngộ đạo ở bên trong, nhưng muốn có được thu hoạch thì cần phải có ngộ tính đặc biệt tốt, ngay cả sư tôn của Mặc Thành Quy cũng không thể lấy được tạo hóa như mong muốn.
Mặc Thành Quy khẽ lắc đầu, dặn dò nói: “Tiêu Đằng, dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.”
Tiêu Đằng vừa đi qua, Trần Dĩnh đã lắc đầu, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Thiên Huyền điện, trịnh trọng nói: “Ta phải ở đây đợi ca ca.”
Tiểu Thất cũng gật đầu một cách nặng nề.
“Bọn họ là huynh muội?”
Mặc Thành Quy nhìn sang Bạch Thanh Hoan.
Bạch Thanh Hoan gật đầu, cực kỳ tự hào: “Ừm, nhà con bé còn có một muội muội, trời sinh có mắt màu vàng, cũng là tuyệt thế thiên kiêu, đều do ta dạy.”
“Mắt vàng!”
Trong mắt Mặc Thành Quy mang theo kinh ngạc.
Hắn đã từng nhìn thấy ghi chép có liên quan đến mắt vàng trong sách cổ, đó là biểu tượng của Đế tộc, mặc dù tò mò về lai lịch của Trần gia nhưng cũng không truy hỏi nguồn gốc.
Trong Thiên Huyền điện.
Trần Mục đang tu luyện Bất Diệt Kinh.
Cơ thể của hắn hiện lên kim quang, kinh văn màu vàng như ẩn như hiện trên da thịt.
Trong quá trình tu luyện Bất Diệt Kinh, Trần Mục cảm ngộ được kinh văn mới, đó là Bất Hủ Pháp, có thể làm cho nguyên thần bất diệt.
Trong thức hải của Trần Mục, có ngôi sao do niệm lực ngưng tụ, nguyên thần ngồi giữa các ngôi sao, nguyên thần này cao mấy trăm trượng, uy nghiêm trang trọng, giống như Thần Minh cao cao tại thượng.
Tu luyện Bất Hủ Pháp tới cảnh giới cao nhất, trên lý thuyết có thể mãi mãi bất diệt, nguyên thần của Trần Mục đang chấn động, bản cổ pháp này thực sự rất nghịch thiên.
Trên mặt Trần Mục đầy vẻ chấn kinh.
Bất Diệt Kinh và Bất Hủ Pháp đều là tu luyện pháp nguyên cổ đỉnh tiêm nhất, vậy mà lại ở Thiên Huyền điện, chỗ này rốt cuộc có lai lịch gì?
Đằng sau Thiên Huyền tông có căn nguyên to lớn.
Thân thể của Trần Mục tu luyện Bất Diệt Kinh, nguyên thần tu luyện Bất Hủ Pháp, quanh thân có sương mù màu trắng tràn tới, khiến hắn trông rất thần bí.
Bên ngoài Thiên Huyền điện.
Các cường giả xung quanh đều nhận thấy điều khác thường, năng lượng giữa trời đất đang tràn về phía điện cổ kia, năng lượng của sơn mạch ở gần đó cũng đang biến mất nhanh chóng.
“Tên tiểu tử này đang làm cái quái gì thế?”
Bạch Thanh Hoan cau mày lại, bình thường Trần Mục tu luyện cũng không khủng bố như vậy, với phương thức thôn phệ năng lượng này, cho dù là đang chiến đấu cũng có thể duy trì trạng thái đỉnh phong trong một thời gian dài.
Mặc Thành Quy không khỏi cảm khái: “Truyền thuyết nói tiên nhân có thể khí thôn sơn hà, quả nhiên không phải là giả.”
Có thể nhìn thấy sự xuất hiện của loại thiên kiêu này trong lúc còn sống, Mặc Thành Quy có chút vui mừng, trong thời đại không thể thành tiên, ông ta hy vọng có người có thể thành công.
“Hắn là người có hy vọng nhất mà ta từng gặp.”
“Sư huynh, tại sao phải đặt hy vọng gửi gắm vào người khác, ngươi đã là người sắp chết rồi, vậy mà ngay cả dũng khí độ kiếp cũng không có.”
Mặc Thành Quy lắc đầu cười nhẹ: “Ta mong rằng dùng chút sức lực cuối cùng này vào chỗ thích hợp.”
Bạch Thanh Hoan nghi hoặc nói: “Với thực lực của ngươi, mấy năm nay tại sao lại trốn tránh thiên kiếp?”
“Không rời khỏi Thiên Kiếm tông tự nhiên sẽ không sao, chỗ này không bị nguyền rủa, rất nhiều cấm khu và tông môn cổ lão đều có lời nguyền ngăn cách, ngươi đi phiêu bạt ở bên ngoài tự nhiên sẽ gặp nạn.” Mặc Thành Quy lắc đầu khẽ thở dài.
Ông ta có thể nhìn ra được, Bạch Thanh Hoan là mượn xác hoàn hồn, trước đây chắc chắn đã gặp phải thiên kiếp.
“Tư vị của thiên kiếp như thế nào?”
Bạch Thanh Hoan trầm giọng nói: “Ở trong thiên kiếp ta thịt nát xương tan, loại tư vị đó ta không muốn trải qua nữa.”
Hai người dùng linh lực để truyền âm, những người khác không nghe được, nhưng bọn họ đều hiểu rõ, Trần Mục đã lấy được tạo hóa mạnh mẽ trong Thiên Huyền điện.
Trần Mục vừa tu luyện vừa ngộ đạo.
Mặc dù bản mệnh kiếm đã đạt đến đỉnh phong, không thể trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng Bất Diệt Kinh có thể hấp thụ năng lượng cường hóa gân cốt huyết nhục, hơn nữa hiệu quả còn rất đáng sợ, nguyên thần cũng thông qua việc tu luyện Bất Hủ Pháp mà càng lúc càng mạnh.
Ba ngày sau.
Trần Mục đã ngộ ra Thiên Huyền Bí Pháp.
Môn bí pháp này không mạnh bằng Bất Hủ Pháp và Bất Diệt Kinh, nhưng mà có thể thông qua việc thiêu đốt sinh mệnh trong thời gian ngắn để đạt được sức mạnh có cấp độ vượt quá sinh mệnh.
Cường giả Kiếm Hoàng sử dụng Thiên Huyền Bí Pháp, có thể khiến tu vi tăng vọt đến Kiếm Thánh, thăng cấp lên cả một cảnh giới lớn, là biên độ tăng mạnh nhất mà Trần Mục từng thấy, đồng thời nó cũng đòi hỏi phải trả giá bằng nguồn gốc sinh mệnh.
Nếu như thôi động Thiên Huyền Bí Pháp, Trần Mục cảm thấy hắn phải đối mặt với bàn tay lớn duỗi ra từ Tiên giới trong Lan Hải Tiên Cảnh, cũng có năng lực đối kháng chính diện.
Thiên Huyền Bí Pháp thích hợp sử dụng trong tuyệt cảnh, Trần Mục coi nó như đòn sát thủ để tu luyện.
Bảy ngày sau.
Trần Mục bị truyền tống ra khỏi Thiên Huyền điện.
Toàn thân hắn tràn ngập sương trắng thần bí, đó là tiên khí mà trên người tiên nhân mới có, Mặc Thành Quy hoàn toàn không cảm ứng được khí tức trên người của Trần Mục, chỉ trong thời gian bảy ngày ngắn ngủi, hắn lại lần nữa mạnh hơn rất nhiều.
Bạch Thanh Hoan đã quen rồi.
Sương mù xung quanh Trần Mục từ từ tan biến, ngộ đạo bị gián đoạn, hắn có hơi tiếc nuối, cảm thấy bên trong Thiên Huyền điện vẫn còn rất nhiều truyền thừa.
“Ca ca.”
Trần Dĩnh nhào vào vòng tay của Trần Mục.
“Vãn bối sẽ cố gắng hết sức.” Trần Mục cười đáp lại, những môn phái không giao lưu với thế lực của Tiên giới này, bọn họ không có ý nghĩ tới Tiên giới, đều đang trông chờ có thiên kiêu có thể phá bỏ xiềng xích.
“Ca ca, bây giờ về nhà ạ?”
“Dĩnh Dĩnh, chúng ta đến Chú Kiếm thành chơi.”
Bây giờ trong tay Trần Mục không có tiên kiếm tuyệt thế, hắn nghĩ đến Chú Kiếm thành, không biết có thể dùng Tiên Kim và thần thiết giúp Thanh Vân kiếm tôi luyện nâng cấp được không.