Nghĩ không ra người trước giờ luôn cao ngạo lạnh lùng như Khương Phục Tiên lại có thể hạ thấp tư thái hòa nhập với bọn họ, Tần Nghê Thường bắt đầu bội phục tiểu sư đệ.
Khương Phục Tiên đi cùng Đường Uyển đến phòng bếp, Từ Yến và mấy người Trần Hi cũng cùng theo vào phòng bếp, phòng bếp của Trần gia cũng là lần đầu tiên náo nhiệt như vậy, Trần Nghiêm mua về rất nhiều món ăn.
Đường Uyển và Từ Yến giúp rửa rau thái rau, Khương Phục Tiên phụ trách xào rau và làm bánh ngọt.
Yến Lang Nguyệt phụ trách rửa bát đĩa, Trần Hãn phụ trách nhóm lửa, Trần Dao phụ trách nêm gia vị.
Giữa trưa.
Tổ trạch Trần gia.
Trên bàn thức ăn phong phú.
Mọi người vẫn chưa động đũa, bọn họ đều đang nuốt nước miếng, trù nghệ của Khương Phục Tiên rất tinh xảo, Đường Uyển và Từ Yến đều thỉnh giáo trù nghệ của nàng ta, còn muốn theo nàng ta học làm bánh ngọt, Khương Phục Tiên cũng đồng ý dạy bọn họ.
Trần Thiên Nam có hơi xấu hổ: “Phục Tiên, vốn dĩ ta muốn mời các ngươi đến ăn cơm, không ngờ ngươi lại đích thân xuống bếp, ta thay mặt Trần gia cảm ơn ngươi đã đến đây.”
Khương Phục Tiên cười đáp lại: “Gia gia, ta là sư tỷ của Trần Mục, đây là việc ta nên làm.”
Trong mắt Tần Nghê Thường rất kinh ngạc, nàng ta rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Khương Phục Tiên, thế nhưng ở Trần gia, lúc nào nàng ta cũng vẫn luôn dịu dàng.
Trần Thiên Nam có ấn tượng vô cùng tốt với Khương Phục Tiên, ông ta vừa cười vừa nói: “Mọi người đều ăn đi.”
Trần Dao và Trần Hãn thi nhau động đũa, bọn họ đều đang thưởng thức đồ ăn do Khương Phục Tiên làm.
“Thơm quá đi, đáng tiếc tỷ tỷ lại không ở đây.”
Trần Dao không khỏi thở dài, tỷ tỷ và Tiểu Thất đi ra ngoài chơi nên đã bỏ lỡ cuộc gặp mặt với Phục Tiên tỷ tỷ, lúc trở về chắc chắn sẽ hối hận.
Mọi người sôi nổi tán dương trù nghệ của Khương Phục Tiên, Kiếm Thánh mạnh nhất, làm đồ ăn cũng là mỹ vị nhân gian.
Tần Nghê Thường lần đầu ăn đồ ăn do Khương Phục Tiên làm, thơm hơn cả sơn trân hải vị, không khỏi ghen tỵ, cùng là nữ nhân tại sao nàng ta lại ưu tú như thế?
Khương Phục Tiên chầm chậm nhã nhặn ăn đồ ăn, cảm giác mọi người ngồi vây quanh ăn cơm rất đặc biệt, khuôn mặt nàng mang theo nụ cười mê người.
Trên bàn ăn rất náo nhiệt.
Trần Dao đột nhiên tò mò hỏi: “Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ sẽ gả cho ca ca của ta chứ?”
Trên bàn ăn bỗng nhiên im lặng.
Bầu không khí sôi nổi bỗng nhiên im bặt.
Trong mắt Trần Dao hiện lên vẻ mong đợi, cô bé muốn Khương Phục Tiên gả đến Trần gia giống như Tạ Nhã tỷ tỷ, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội Thần Thiết với Phục Tiên tỷ tỷ.
Đũa của Trần Nghiêm cứng lại trong mâm, trong miệng Đường Uyển vẫn đang ngậm cơm, mọi người như thể bị thi pháp, tất cả đều không động đậy, đều không dám nói chuyện, Trần Dao cảm thấy mình đã hỏi một câu không nên hỏi.
Khương Phục Tiên sững sờ vài giây, sau đó đôi mắt xanh thẳm trở nên dịu dàng, nàng ta khẽ gật đầu với Trần Dao, đũa của Trần Thiên Nam cũng vì bị dọa sợ mà rơi mất, phu phụ Trần Nghiêm và phu phụ Trần Uy, đám tiểu bối Trần Hi, bọn họ đều có những biểu cảm khác nhau, vô cùng đặc sắc.
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, trên dưới Trần gia đều chấn kinh, trong mắt bọn họ có ngạc nhiên và cả vui mừng.
Phu phụ Trần Nghiêm biết sự tồn tại của hôn ước cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không ngờ Khương Phục Tiên sẽ trả lời thẳng câu hỏi của Trần Dao, và công khai biểu lộ muốn gả cho Trần Mục.
Phu phụ Trần Uy cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa nãy Khương Phục Tiên lại gọi bọn họ là đại bá và đại nương, thì ra là đã đối đãi xem bọn họ như người một nhà.
Trần Hi che cái miệng nhỏ, đôi mắt đẹp của Yến Lang Nguyệt trợn tròn, bọn họ đều không dám tin tưởng, Kiếm Thánh mạnh nhất cao cao tại thượng thế mà lại bằng lòng gả cho Trần Mục.
Bọn họ nghĩ đến sự kinh diễm của Trần Mục thì dần thoải mái hơn, thiên phú của tam đệ xứng với Khương Phục Tiên.
Trần Dao và Trần Hãn là cười vui vẻ nhất.
Đôi mắt đẹp của Tần Nghê Thường ngưng lại, hơi nghi hoặc một chút, nghĩ thầm chẳng phải Khương Phục Tiên nói nàng ta sẽ không công khai hôn ước sao, sao bây giờ còn trả lời vấn đề này?
Tay của Trần Thiên Nam đang run rẩy, là kích động, là vui mừng, ông ta vội vàng nhặt đũa lên.
“Phục Tiên tự mình định hôn ước với Trần Mục, không trưng cầu ý kiến của mọi người, xin lỗi.” Khương Phục Tiên đứng dậy, khom người xin lỗi các trưởng bối Trần gia.
Vẻ mặt Tần Nghê Thường kinh ngạc, sư tỷ trong mắt của nàng ta là cao ngạo bá đạo, vậy mà nàng ta lại xin lỗi.
Đám người Trần gia đều đứng hết lên.
Trần Thiên Nam vẫn chưa hoàn hồn, tin tức này đến quá chấn động, ông ta buộc mình phải giữ bình tĩnh: “Phục Tiên, ngươi không cần phải xin lỗi, ngươi có thể nhìn chúng Tiểu Mục nhà chúng ta là phúc khí của nhà họ Mục chúng ta.”
Trần Nghiêm nghiêm túc nói: “Ta và nương của Trần Mục chính là tự mình bàn bạc chuyện hôn sự, các ngươi ở bên nhau, chúng ta sẽ ủng hộ hết mình.”
Trần Uy phụ họa nói: “Nói đúng lắm.”
Đây vốn là điều Khương Phục Tiên muốn nói, Đường Uyển khéo hiểu lòng người, giúp nàng ta nói ra trước.
Trần Thiên Nam hiểu được ảnh hưởng của hôn ước này, vẻ mặt ông ta nghiêm nghị nói: “Chuyện này chỉ có thể để người Trần gia chúng ta tự biết, không được nói ra với bên ngoài.”
Mọi người thi nhau gật đầu.
Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên mang theo ý cười.