Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 420

 

 Khi lôi quang biến mất, kết giới vỡ tan, cánh tay nâng lên của Trần Mục cũng có chút tê dại, chỉ là dư âm của lôi kiếp đã khủng bố như thế, Trần Mục kinh hãi, hắn không nắm chắc có thể chống đỡ được loại thiên kiếp này. 

 Thiên kiếp hạ màn kết thúc. Lôi hải kim sắc đã biến mất hoàn toàn. 

 Mọi người nhìn về phía Chú Kiếm địa, ở chỗ đó lôi quang rải rác khắp toàn thân Thanh Vân kiếm, thân kiếm hoàn hảo vô khuyết, nó đã chống đỡ được tẩy lễ thiên kiếp thành công. 

 Với sự dung hợp hoàn hảo của Tiên Kim Thần Thiết, một thanh tiên kiếm tuyệt thế đã xuất hiện ở nhân gian. 

 Hốc mắt Võ Nguyên ẩm ướt, kích động cười lớn, lúc còn sống ông ta đã rèn chế ra tiên kiếm chân chính! 

 Trần Mục giơ tay lên, Thanh Vân kiếm xuất hiện trong tay hắn, thời điểm hắn cầm Thanh Vân kiếm kia cũng xem như là đối mặt với Chân Tiên, hắn cũng đã chuẩn bị nghênh chiến. 

 Thanh kiếm này quang mang chói sáng, ẩn chứa năng lượng khủng khiếp, là tiên kiếm tuyệt thế chân chính. 

 “Ca ca, cho ta xem xem.” 

 Trong mắt Trần Dĩnh tràn đầy hiếu kỳ. 

 Trần Mục giao Thanh Vân kiếm cho Trần Dĩnh. 

 Trần Dĩnh nắm lấy Thanh Vân kiếm, thân kiếm rút ngắn còn hai tấc, vừa vặn cho nàng ta sử dụng: “Thật là lợi hại.” 

 Thân kiếm của Thanh Vân kiếm đung đưa theo gió, Trần Dĩnh bị chọc cười: “Thanh kiếm này đáng yêu thật.” 

 Trần Mục chắp tay với Võ Nguyên: “Đa tạ Võ tiền bối, vãn bối ghi nhớ trong lòng, sau này Chú Kiếm thành có chỗ nào cần đến ta thì cứ việc liên hệ.” 

 “Ha ha ha, đối với Chú Kiếm sư mà nói, có được cơ hội này lão phu còn phải cảm tạ tiểu hữu.” 

 Võ Nguyên cười rất vui vẻ, sau này mọi người đều biết tiên kiếm của Trần Mục là do ông ta giúp đỡ rèn chế, vinh dự này ông ta đã thỏa mãn rồi. 

 Hơn nữa Trần Mục có tiềm năng vô hạn, có thể trở thành bằng hữu của Võ gia, Võ Nguyên cảm thấy rất vinh hạnh. 

 Trần Mục lấy ra một bình tiên dịch kim sắc, thứ này rất hiếm có trên thế gian, sau đó lại lấy ra một số viên tiên thạch, còn có một lượng lớn thánh dược và thánh đan. 

 Võ Nguyên vội vàng xua tay: “Tiểu hữu, một bình tiên dịch là đủ rồi, những tài nguyên này rất quý giá, có thể cho Võ gia chúng ta kết giao bằng hữu với Lăng Vân tông là được.” 

 Trần Mục nghiêm túc nói: “Không thành vấn đề, Võ tiền bối, những thứ này ngươi hãy cứ nhận đi, sau này ta có thể còn cần tìm ngươi tiếp tục hợp tác.” 

 “Được, Võ gia hoan nghênh ngươi.” 

 Võ Nguyên cuối cùng cũng mỉm cười nhận lấy thù lao. 

 Trần Dĩnh và Tiểu Thất đang chơi Thanh Vân kiếm, hai người các nàng nhẹ nhàng nói: “Biến ngắn, biến dài, biến ngắn...” 

 Thành Vân kiếm không biết nên nghe theo ai, trực tiếp tách ra từ giữa, một bên dài, một bên ngắn, đám Trần Dĩnh cười không ngậm được miệng. 

 Trần Mục chắp tay với Võ Nguyên: “Võ tiền bối, chúng ta còn có việc xin cáo từ trước.” 

 Võ Nguyên dẫn theo người trong tộc của Võ gia đến tiễn Trần Mục. 

 Mấy người Trần Mục ngồi thuyền chiến rời khỏi Chú Kiếm thành. 

 Nhìn bọn họ rời đi, trong mắt Võ Dũng hiện lên kích động: “Cha, thời đại không thể thành tiên đã xuất hiện tiên kiếm, ngài nói xem có phải có nghĩa là thời đại đã thay đổi, nói không chừng Kiếm Tiên sẽ trở lại thế gian.” 

 Võ Nguyên lắc đầu, trầm giọng nói: “Kiếm độ kiếp và người độ kiếp không giống nhau, nhưng đây là dấu hiệu tốt.” 

 Võ Khinh Linh hoa si nói: “Gia gia, ta cảm thấy Trần Mục ca ca nhất định có thể thành Kiếm Tiên!” 

 “Hắn và Khương Phục Tiên đều có khả năng.” Trong mắt Võ Nguyên hiện lên hi vọng, mong chờ có thể có cường giả độ kiếp thành công, tốt nhất là ở nhân gian. 

 Trên thuyền chiến, Trần Mục thu lại Thanh Vân kiếm, trên mặt mang theo nụ cười, cưng chiều nói: “Dĩnh Dĩnh, ca ca dẫn muội đến Lăng Vân tông tìm Phục Tiên tỷ tỷ, có được không?” 

 “Được ạ!” 

 Trần Dĩnh vui vẻ gật đầu. 

 “Vậy bây giờ muội hãy tu luyện thật tốt, đến Lăng Vân tông có thể chơi tùy ý.” Trần Mục xoa nhẹ đầu của Trần Dĩnh, nàng ta ngoan ngoãn gật đầu, lập tức ngồi khoanh chân tu luyện. 

 Trần Mục nghiêm túc nói: “Bạch tỷ, thiên kiếp lần này so với lần ngươi gặp phải kia thì như thế nào?” 

 Bạch Thanh Hoan nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Đoán chừng cũng mạnh hơn một chút so với đợt thiên kiếp thứ hai, đợi khi đợt thiên kiếp thứ ba xuất hiện, nhục thân của ta đã xuất hiện tổn thương không thể chuyển biến, quan trọng nhất là thức hải gặp nạn, thần hồn hoàn toàn không đỡ được!” 

 Loại thiên kiếp này vẫn chưa phải là mạnh nhất, vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, không khỏi đổ mồ hôi thay vị hôn thê, nếu muốn độ kiếp thì không thể có bất kỳ điểm yếu nào. 

 Thuyền chiến đi đến Huyền Đô thành. 

 Bọn họ phải thông qua truyền tống trận đến Hoàng Châu, sau đó quay trở lại Hoang Châu, như vậy có thể tiết kiệm thời gian. 

 Sáng sớm ngày hôm sau. 

 Nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhật. 

 【Nhiệm vụ: Đánh dấu Tây Lâm thần sơn】 

 【Phần thưởng: Tam Táng Kiếm Điển】 

 【Phẩm giai: Cực Phẩm Thần Kỹ】 

 Trần Mục mở to mắt, Cực Phẩm Thần Kỹ, hắn cũng chưa từng nghe nói đến, cái mạnh nhất mà hắn nắm giữ cũng chỉ là Thánh Giai Kiếm Kỹ, thần kỹ mới nghe lần đầu. 

 Trên bản đồ. 

 Tây Lâm thần sơn ở ngay gần đây. 

 Trần Mục lập tức điều khiển thuyền chiến đi đến. 

 Nhìn từ xa giống như ngôi mộ màu đen, xung quanh tràn đầy sức sống, duy chỉ có ngọn núi kia là không có một ngọn cỏ, chỗ đó chắc chắn có vấn đề. 

 Trên bản đồ mà Thiên Cơ các cung cấp có ghi chép ở đây, tương truyền Tây Lâm thần sơn là nơi chôn giấu đại hung bất tử, xung quanh thần sơn thường xuyên xảy ra chuyện quỷ dị, dần dà nơi này đã trở thành cấm khu, tất cả mọi người đều không dám đặt chân tới đây. 

 Trần Mục không muốn dẫn muội muội đi mạo hiểm: “Bạch tỷ, giúp ta chăm sóc Dĩnh Dĩnh.” 

 Đôi mắt đẹp của Bạch Thanh Hoan hơi nhíu lại: “Chỗ này chính là Tây Lâm thần sơn, nghe nói bên trong phong ấn đại hung, cẩn thận bị hút mất huyết nhục và thần hồn.”

Bình Luận (0)
Comment